Máu loãng trôi tới, Đông Thần hút phải cái vị rỉ sắt vào trong miệng thì thấy hơi khó chịu.
Các nhân ngư đuôi xanh đang hôn mê há miệng hô hấp vô thức hít máu loãng vào bụng, cả đám bỗng ôm bụng đau tới lăn lộn.
Vẻ mặt Lung Hồi suy tư, "Thì ra là vậy."
Một lượng lớn máu hòa vào nước biển, khi nhân ngư hô hấp không tránh khỏi hít vào bụng.
Trứng sâu chỉ cần ngửi được mùi máu tươi sẽ thức tỉnh, không nhất định cứ phải là kí chủ bị thương.
Nina đang muốn toàn bộ nhân ngư ở Hải Thành chôn cùng nàng.
"Nàng ta điên rồi." Ngải Thụy cúi đầu mắng một tiếng.
Khó trách Nina lại muốn cho giao nhân giết nhân ngư tộc Nisla, chỉ có gieo trứng sâu trong cơ thể yếu ớt của giao nhân mới không sợ bị sâu cắn trả.
Nhưng đám giao nhân nhát gan này lại sợ sệt không dám giết nhân ngư, bỏ chạy hết.
"Tộc Nisla có bao nhiêu nhân ngư?" Đông Thần nhìn về hướng cung điện hơi xuất thần.
Tốc độ nói của cậu chậm hơn, hiển nhiên hiện giờ tâm trạng của cậu không còn nhẹ nhàng như trước nữa, đôi mắt vốn trong suốt như phủ một tầng âm u, lập tức ảm đạm mất đi ánh sáng.
Giao nhân không biết nghĩ tới gì mà co rúm người lại, hắn nói, "Có hơn hai trăm."
"Chúng ta qua bên kia."
Mùi máu tươi nồng như thế này hẳn là đã không còn nhân ngư nào sống sót, không ai ngờ được Nina sẽ đột ngột nổi điên.
Thấy họ sắp rời khỏi giao nhân không kịp sợ hãi, hắn vội nói, "Còn rất nhiều người tộc tôi, ngài có thể cứu họ không?"
"Họ ở đâu?"
"Ngài đi theo tôi."
Họ bơi theo giao nhân, cả quãng đường không ngừng nghe thấy dưới Hải Thành truyền tới âm thanh kêu rên đau khổ của nhân ngư.
Rất nhiều nhân ngư hoang mang hoảng hốt, thậm chỉ họ còn chẳng biết trong cơ thể mình bị gieo trứng sâu, không rõ vì sao mà bụng đau vô cùng.
Đông Thần phất tay, nước biển lan từng vòng từng vòng xua tan mùi máu tươi nồng nặc.
Sau khi các nhân ngư khôi phục sức lực thì cuống quít rời khỏi tòa Hải Thành này.
Đến khi họ tới nơi giam giữ nhân ngư tộc Nisla thì đã thấy vô số nhân ngư trợn trắng mắt nổi lềnh bềnh trong nước biển, trên cổ họ có một vết thương sâu chí mạng máu tươi trào ra từ đó.
Nguyên Khê hơi không đành lòng mà dời tầm mắt, "Họ còn cứu được nữa không?"
Ngải Thụy giơ tay bịt kín mắt cậu, "Đừng nhìn."
Đông Thần tránh khỏi tay Hàn Trạm, cậu phất tay nhấc lên một cột nước cuốn những nhân ngư đã chết khỏi Hải Thành, trong giọng cậu chất chứa phẫn nộ, "Rõ ràng là đồng loại, sao lại muốn giết hại nhau?"
Giao nhân đưa họ tới nơi giam giữ nhân ngư Nisla, "Tộc nhân của tôi ở bên dưới, sức tôi quá nhỏ, không mở ra được."
Ngải Thụy và Fia bơi qua hợp sức dọn đám đá cồng kềnh để lộ hang đá âm u phía dưới, nương theo ánh sáng hắt vào họ thấy mười mấy nhân ngư giống cái đang nằm bên trong.
Từ đồ văn trên khóe mắt các nàng có thể dễ dàng phân biệt họ là nhân ngư tộc Nisla.
Ngải Thụy định tiến vào.
Đột nhiên có móng vuốt lao tới, đồng tử Ngải Thụy co lại, hắn lập tức bóp chặt bả vai đối phương quăng hắn ra ngoài.
Mùi máu xung quanh quá nồng che đi hơi thở của họ nên Ngải Thụy mới không phát hiện ra bên dưới còn có giao nhân.
Giao nhân vội nói, "Xin ngài đừng giết hắn, hắn là tộc nhân tôi."
Giao nhân đánh lén Ngải Thụy nói với giọng âm trầm không cam lòng, "Joseph, cậu cầu xin hắn ta làm gì, bọn chúng toàn kẻ tàn nhẫn xảo trá!"
Giao nhân tên Joseph ấp úng nói, "Họ là nhân ngư tốt, tôi cầu xin họ tới cứu mọi người đấy."
Giao nhân chỉ trích hắn, "Cậu còn nói thay bọn chúng, đừng quên ai hại chúng ta thành thế này."
Nhân ngư dưới hang đá rên rỉ một tiếng rồi tỉnh lại.
Ngải Thụy ngăn hắn lại, "Tộc Nisla không làm tổn thương các ngươi, họ cũng chỉ là kẻ bị hại, các ngươi hà tất phải làm thế."
Giao nhân nghiến răng nghiến lợi cười lạnh, "Dựa vào đâu ta phải tha cho chúng, giao nhân bọn ta không vô tội sao?"
"Các ngươi giết nhân ngư tộc Nisla?" Đông Thần hỏi.
Giao nhân lạnh lùng nhìn cậu, "Là bọn ta giết thì sao?"
Nghe vậy các nhân ngư giống cái dưới hang đá không tin nổi, cả tộc bọn họ vậy mà bị giao nhân nhu nhược giết chết?!
Trong mắt Đông Thần có vẻ thương hại, cũng có chút hờ hững, "Nina rất nhanh sẽ chết, các ngươi có thể rời khỏi đây."
Trên mặt các giao nhân khác toát lên vẻ mờ mịt, ngơ ngác hỏi, "Rời khỏi? Bọn ta có thể đi đâu?"
Họ bị nhân ngư nô lệ đã lâu, lâu tới mức họ quên mất bản thân cũng từng là tộc giao nhân tự do bơi lội trong biển.
Giết tộc nhân họ, tra tấn họ, dùng huyết lệ hóa thành trân châu máu của họ đi lát nền Hải Thành.
Giao nhân hận không thể giết hết nhân ngư toàn hải vực.
Trong lòng giao nhân có hận thù, trên tay họ dính đầy máu nhân ngư Nisla, lệ khí quá nặng Đông Thần không muốn dẫn họ về cùng.
Cậu nói, "Nhiều hải vực như vậy các ngươi muốn đi đâu cũng được."
Sau khi nhóm giao nhân rời đi.
Đông Thần quay đầu nói với các nhân ngư Nisla, "Các ngươi cũng mau đi đi."
Các nhân ngư im lặng gật đầu.
Có nhân ngư vừa thành niên quay đầu mờ mịt hỏi, "Vì sao giao nhân lại hận nhân ngư, chúng ta thật sự sai rồi ư?"
"Các ngươi sai rồi." Đông Thần nhẹ nhàng nói, "Hải Thần sáng tạo tộc nhân ngư không phải để các ngươi tùy ý hành hạ các sinh vật khác tới chết."
Nhân ngư Isbela đã vì sự ngạo mạn của mình mà trả một cái giá rất lớn.
Nhân ngư giống cái ngẩn ra một lúc, nàng nghẹn ngào nói, "Tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài đã cứu bọn tôi, chúng tôi sẽ không tổn thương giao nhân nữa."
"Chúng ta đi tìm Nina thôi." Hàn Trạm nói.
Họ đi vào cung điện của Nina, bên trong trống không, trong nước biển còn lưu lại hơi thở của nàng, hằn là chưa bơi đi xa.
Các thị vệ nhân ngư của Nina đều đã ngã xuống hết, cả đám ôm bụng lăn lộn, dần dần cũng ngừng thở chỉ còn cái bụng phồng lên và đám sâu bên trong là còn động đậy.
Cuối cùng họ phát hiện Nina ở khu biển nông.
Nàng lẳng lặng nằm trên san hô, hơi thở mong manh, đám san hô sặc sỡ càng khiến gương mặt nàng trông tái nhợt hơn, trông như mỹ nhân ngư ngủ say trong truyện cổ tích.
Bọn họ đang định bơi qua thì có nhân ngư đuôi xanh ngăn lại, hắn nắm chặt nắm tay thấp giọng nói, "Cầu xin các người tha cho nàng."
Nhìn kỹ lại thì ra là Thanh Lưu.
Hàn Trạm vung đuôi đập mạnh vào ngực gã.
Thanh Lưu lảo đảo bò dậy muốn ôm đuôi anh, "Các ngươi không thể qua đó."
Ngải Thụy cho hắn một quyền ngã lăn ra đất, hắn lạnh giọng nói, "Nàng ta giết tộc nhân của ngươi, ngươi còn giúp nàng!"
Họ bơi tới trước mặt Nina.
Đông Thần cảm nhận được sinh lực nàng đang dần cạn kiệt, cậu nhẹ nhàng nói, "Nàng sắp chết."
Nina nhắm chặt mắt không có chút phản ứng nào.
Hàn Trạm nhìn xuống nàng từ trên cao với gương mặt lạnh lùng sắc bén, "Kyle chết rồi."
Cuối cùng Nina cũng có phản ứng, nàng mở to mắt cố gắng cười, "Hắn chết thật đáng đời, tiếc là không phải tự tay ra giết."
Ngải Thụy không hiểu, "Sao ngươi hận Kyle tới vậy?" Dù cho lúc trước gã có bỏ đi với nhân ngư khác thì Nina cũng đâu thể hận đến thế, gã tới hải vực nào là đuổi cùng giết tận tới đấy.
Một lúc lâu sau Nina mới khàn giọng mở miệng, "Gã vì muốn lấy được Thần lực mà lừa ta vào ổ sâu."
Tục ngữ có câu, người trước khi chết thường nói lời thật lòng.
Đông Thần tin nàng nói thật.
"Vậy những nhân ngư trong thành thì sao, họ không oán không thù với ngươi, vì sao ngươi lại giết họ."
Đôi mắt Nina nhuốm vẻ lạnh lẽo, "Bởi vì họ đáng chết."
Tay nàng đã dính đầy máu tươi, từ lúc nàng nuôi sâu cho Noy đã không còn đường lui nữa.
Theo lượng sâu ngày càng tăng lên, dần dần thoát khỏi sự khống chế của nàng.
Xung quanh hải vực gần như không còn quái vật biển, không có máu thịt tươi mới đám sâu dần ngo ngoe rục rịch.
Nina bất đắc dĩ mới dẫn sâu tới hải vực khác.
Nàng biết rõ máu mình sớm muộn cũng cạn, tới lúc không còn máu xua đuổi sâu nàng sẽ bị chúng gặm nhấm tới xương cũng chẳng còn.
Nàng chỉ có thể đi tìm nhân ngư có dòng máu giống mình.
Vốn cơ thể nàng cũng không yếu tới thế, đám nhân ngư và tộc Nisla hợp sức hạ độc nàng.
Cho rằng nàng chết thì chúng có thể ngủ yên, quá ngây thơ.
Nàng gieo trứng sâu trong cơ thể họ, một khi nàng chết sâu toàn Hải Thành sẽ mất khống chế.
Dù sao nàng cũng sắp chết, vậy dứt khoát cùng chết hết.
Ý thức Nina dần mơ hồ, bây giờ nàng đã yếu tới mức nói không lên lời, nàng cố hết sức mới nói được một câu đứt quãng, "Các ngươi, giết ta đi."
Cơ thể nàng đau tới run rẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Họ đứng sát cạnh nhau nên Hàn Trạm có thể cảm nhận được chút đau thương trên người cậu.
Hàn Trạm ôm cậu vào lòng, "Đừng buồn."
Đông Thần lắc đầu, ôm chặt eo anh, "Em không buồn vì Nina chết, em buồn thay anh."
Hàn Trạm nói, "Anh không sao, em đừng khóc."
Họ lặng lẽ ôm nhau một lúc rồi cùng mọi người quay về Hải Thành.
Đông Thần mất một ngày giết hết sâu trong cơ thể các nhân ngư.
Isbela bây giờ đã biến thành biển sâu, ngoài sâu và nhân ngư ra thì không có hải thú khác. Vùng biển từng dồi dào sinh vật giờ trở nên hoang vu, các nhân ngư chỉ có thể rời khỏi nơi này, tới một hải vực không có sâu sinh sống.
---------------------------------
Mặt trời treo cao, ánh nắng chói chang.
Đâu Đâu bưng chén vỏ sò đuổi theo tiểu nhân ngư đút cháo thịt, "Bé Điềm."
"Hông." Quả Quả phun ra một chữ, bé quay đầu, vỗ vỗ chú cá đen bên dưới, nhỏ nhẹ thúc giục, Hắc Hắc, đi mau."
Đâu Đâu nắm đuôi con cá nhỏ không cho nó bơi.
Nhóc trầm mặt, nghiêm túc nói, "Bé Điềm không nghe lời, anh không dẫn em đi chơi nữa."
Quả Quả bơi về, cái miệng be bé dẩu lên thật cao, bé không tình nguyện nói, "Ăn."
Bé ôm thìa "Ngoàm" một ngụm, ăn thật là nhanh.
Ăn được nửa chén cháo thịt Quả Quả lau lau miệng lại cưỡi chú cá đen bơi đi.
Đâu Đâu hỏi, "Bé Điềm đi đâu vậy?"
Quả Quả nói mà không quay đầu lại, "Tìm, pa."
Đâu Đâu đảo mắt, "Anh biết chú Đông Thần ở đâu, anh đưa em đi."
Nghe vậy Quả Quả dừng lại, "Ở đâu?"
Đâu Đâu chỉ mặt mình, "Em hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em."
Quả Quả chu miệng hôn "chụt" một cái lên mặt Đâu Đâu.
Đâu Đâu được Quả Quả hôn thì sung sướng lắm, nhóc kéo tay Quả Quả, "Đi, anh đưa em đi tìm chú Đông Thần."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]