Khi cô kết thúc cuộc gọi cũng là lúc đúng 5 phút. Từng giọt nước mắt rơi lã chã xuống chân Minh Tuệ, bao nhiêu sự kìm nén từ đầu đến giờ cũng bộc phát ra hết, cô ngồi gục xuống mà chỉ biết khóc còn quản gia chỉ biết đi ra chỗ khác đợi khi nào cô bình tỉnh thì giao công việc cho cô.
15 phút trôi qua, Minh Tuệ cuối cùng cũng ngừng khóc, cô cố lấy lại dáng vẻ lúc đầu rồi đứng dậy làm việc.
"Dạ bác Khương cháu sẵn sàng làm việc rồi, bác cứ giao việc cho cháu đi ạ".
" Sau nhà có một nhà kho lớn, dọn dẹp sạch sẽ nhà kho đó đi".
" Dạ".
Thế là Minh Tuệ lấy đồ đạc để ra phía nhà kho dọn dẹp, khi đang đi cô bổng đụng phải một người hầu trẻ làm rơi hết dụng cụ ra ngoài. Còn cô gái kia chỉ đứng liếc nhìn cô, nhìn sơ thì cô ta chắc lớn hơn Minh Tuệ vài tuối.
"Á, cái con này, mày mù à. Không biết nhìn đường mà đi hã".
" Um". Cái té mạnh làm cho cái chân Minh Tuệ hôm qua mới bị trẹo giờ thêm cai9s ngã nữa khiến nó vết thương đau trở lại mà nhăn mặt.
" Tôi xin lỗi nhưng mà rõ ràng tôi thấy chị vừa đi vừa bấm điện thoại không nhìn đường gì cả". Minh Tuệ từ từ đứng dậy nhưng cũng không chịu thua bởi cô biết mình chẳng làm sai nên chẳng gì phải sợ.
"Sao, mày còn dám cãi tao. Mới dô mà làm càn à, tao nói cho mày biết đừng tưởng gạ gẫm lên được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616866/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.