" Ừm bác biết rồi".
Cô biết ngay thế nào Phúc Thiên cũng sẽ không để cô ở không mà phục vụ hắn về đêm mà phải làm người hầu ở nhà hắn. Nhưng như vậy cũng sẽ đỡ hơn là ở không nguyên một ngày chẳng làm gì.
" Đã hai ngày mình không về nhà rồi, đã vậy cũng không gọi điện báo cha mẹ một tiếng. Chắc giờ cha mẹ đang lo lắng cho mình lắm".
Cô buồn bã mà ngồi suy nghĩ lo lắng chuyện nhà nhưng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần đứng dậy thay đồ rồi đi xuống dưới nhà.
Khi đi xuống cầu thang Minh Tuệ gặp bác Khương đang làm việc.
"Bác Khương".
" Sao vậy Minh Tuệ".
" Dạ là... bác có thể cho cháu mượn điện thoại được không ạ. Lúc qua đây đột ngột quá nên chưa kịp nói với cha mẹ, điện thoại cũng không kịp đem theo nên cháu muốn điện báo cho nhà cháu biết".
"Ừm... chuyện này". Thật ra không phải quản giá không cho mượn mà là vì Phúc Thiên căn dặn nếu như Minh Tuệ muốn đi đâu, làm gì thì phải gọi hắn báo một tiếng, khi nào được sự đồng ý của hắn thì mới được làm theo.
"Cháu chỉ gọi thông báo một chút xíu ạ".
" Vậy cháu đợi ta một tý để bác hỏi ông chủ tại ông chủ dặn..". Đang nói giữa chừng thì Minh Tuệ cắt ngang dường như cô hiểu được ý của quản gia.
"Dạ không sao ạ".
" Reng....reng...".
Lúc này Phúc Thiên trong một căn phòng làm việc rộng lớn cũng với tông màu tối quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616865/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.