Hắn cảm thấy thật phiền phức khi phải nói chuyện với con người hay hỏi này. Hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, nghiêm mặt tỏ ra uy hiếp.
- Cô mà ở đây thêm giây phút nào nữa là ta thực hiện khế ước đấy, mau đem đồ của cô ra khỏi đây nhanh.
Nghe hắn nói, Khương Dao vừa sợ vừa vui mừng, nhanh tay gom tất cả đồ của mình và chạy ra khỏi căn nhà gỗ của hắn. Chỉ vài phút sau, chỉ còn hắn trong nhà với không gian yên tĩnh quen thuộc.
Hắn ngồi đó nhắm mắt lại, tay gác lên trán chìm trong một mảng suy tư vô tận. Một vài cơn gió từ cửa chính lùa vào làm lay động nhẹ những sợi tóc dài của hắn, chúng tựa như tâm tình đang xao động của hắn lúc này.
***
Vừa ra khỏi cửa, một mảng xanh rộng lớn bao trùm lấy Khương Dao, nhìn theo hướng mặt trời thì bây giờ chính là giữa trưa, cũng nhờ có nhiều cây xanh nên nhiệt độ khá mát mẻ, nắng không gắt lắm.
Xung quanh đều là những lá cây khô rụng đầy trên nền đất, Khương Dao nhìn kỹ thì cũng không thấy con đường mòn nào, cũng chẳng biết mình đang ở đâu trên ngọn núi đơn độc này.
Khương Dao chỉ biết đánh liều đi xuống dốc mong đến được chân núi để tìm đường về.
Cô mang theo chai nước uống dở ban nãy, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi và uống một ngụm nước cũng được. Cô hy vọng bản thân sẽ may mắn thoát khỏi đây vì ngoài chai nước thì những đồ dùng nặng nề đang mang theo không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-toi-da-yeu-em/3616237/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.