Edit: Kogi
Tô Bạch vươn tay dưới ánh mặt trời, hốc mắt mờ mịt hơi nước, có thể thấy cậu đang vô cùng hoang mang.
Trước đây Tô Bạch không thể ra nắng, còn bây giờ dù bị nắng chiếu rọi cũng không thấy đau đớn bỏng rát, nhưng cho đến giờ Tô Bạch vẫn nhớ như in cảm giác như bị ngàn vạn cây kim đâm vào người khi phơi mình dưới mặt trời.
Cố Trường Huyền nhấc tay nắm cằm Tô Bạch, để Tô Bạch nhìn thẳng vào mình, nhướng mày hỏi: “Muốn biết tại sao không?”.
“Tại sao không sợ mặt trời nữa ư…Ưm”. Tô Bạch mở to hai mắt, trơ mắt nhìn nam nhân này lại hôn mình lần nữa.
Nhất thời Tô Bạch không phản ứng kịp, tuy cậu cũng không ghét nụ hôn này, nhưng vẫn cảm thấy có chút bất ngờ, vì vậy Tô Bạch hơi lúng túng chớp chớp mắt, lông mi dài quẹt qua mi mắt Cố Trường Huyền.
Sau đó Tô Bạch liền cảm thấy có một vật mềm mềm hung hăng đảo qua kẽ môi, cậu mềm oặt người, hai tay nắm chặt vạt áo Cố Trường Huyền, thuận theo chờ đợi chuyện tiếp sau.
Ngay lúc này Cố Trường Huyền lại buông Tô Bạch ra, dùng ngón cái miết nhẹ đôi môi ướt át của cậu, mỉm cười dịu dàng nói: “Vì cái này”.
“A?”. Tô Bạch bị hôn đến choáng váng, hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ.
Cố Trường Huyền lại hôn một cái lên môi cậu, chỉ là nụ hôn phớt như chuồn chuồn lướt nước, ngắn ngủi lại chóng vánh, sau đó Cố Trường Huyền xoa đầu Tô Bạch, nói: “Như vậy ngươi sẽ không phải sợ mặt trời nữa”.
“À”. Tô Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/27738/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.