Edit: Kogi
Cố Trường Huyền híp mắt, nếu người đó chỉ trông giống Tô Bạch, đương nhiên hắn sẽ không làm gì, nhưng nếu thực sự có ý đồ với hắn…
“Ca ca”. Tô Bạch thấy Cố Trường Huyền không nói gì, liền túm giật giật vạt áo hắn, khẽ gọi.
Cố Trường Huyền hồi thần, xoa xoa đỉnh đầu Tô Bạch, cười nói: “Giống ngươi thì sao? Ngươi là ngươi, người khác dù có học giống đến mấy cũng không phải Tiểu Bạch nhà ta”.
Tô Bạch nghe vậy vui lắm, lại ôm chặt Cố Trường Huyền hơn, nhu thuận hỏi: “Nhưng nếu người đó đẹp hơn ta thì sao đây?”.
Cố Trường Huyền ngẩn ra, bỗng nhớ tới chuyện trước đây Tô Bạch hỏi sao lại đối tốt với cậu, mình nói bởi vì cậu đẹp, liền bật cười đáp: “Ngươi lo lắng gì chứ? Thực sự tưởng rằng ta đối tốt với ngươi vì ngươi đẹp sao?”.
Tô Bạch gật đầu liên tục.
Cố Trường Huyền cố nhịn, nhưng vẫn cười ra tiếng, hắn hôn lên mặt Tô Bạch, dịu dàng dỗ dành: “Đừng nghĩ linh tinh, cho dù ngươi đẹp hay không, dù ngươi trở nên thế nào, trong lòng ta cũng chỉ có một mình ngươi”.
Tô Bạch lạc vào đôi mắt thâm thúy của hắn, vô thức hỏi: “Chúng ta…liệu có phải rất lâu trước đây đã quen nhau rồi không?”.
Cố Trường Huyền sững người, sau đó giữ chặt vai Tô Bạch, ánh mắt lóe sáng nói: “Ngươi, sao đột nhiên lại hỏi vậy?”.
“Không biết á”. Tô Bạch cũng có chút mơ màng, “Đột nhiên nghĩ tới thôi”. Tô Bạch nhìn qua bả vai bị Cố Trường Huyền giữ, cảm thấy hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/1959556/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.