Chương trước
Chương sau
Edit: Kogi

Sau khi tiễn Tiểu Lục, Cố Trường Huyền bảo Thần Đồ gọi Tập Lâu đến, gặp nhau không nói lời nào, chỉ ném cho hắn một bầu rượu, còn mình thì nghiêng người nằm trên chiếu nốc một ngụm lớn.

“Sao vậy?”. Tập Lâu cầm bầu rượu, cẩn thận quan sát Cố Trường Huyền, thăm dò hỏi.

“Cái thứ muốn giả làm Tiểu Bạch bây giờ đang ở đâu?”. Cố Trường Huyền híp mắt nói.

“Ngươi muốn làm gì?”. Tập Lâu sợ hãi giật mình, mới hôm qua hắn nói với thuộc hạ chắc như đinh đóng cột rằng Cố Trường Huyền sẽ không nghi ngờ người giả mạo kia đâu, kết quả lại…

“Ngươi…”

“Hắn đã vượt qua ranh giới rồi”. Cố Trường Huyền thu lại nụ cười, ánh mắt lạnh lùng, “Ta đã nói từ lâu, nếu hắn chỉ là giống Tiểu Bạch, ta sẽ không làm gì, nhưng việc ly quỷ, hắn lại nhúng tay vào”.

Tập Lâu ổn định lại tinh thần, ánh mắt có chút tránh né, vừa tưởng rằng có thể giấu được, kết cục ngay sau đó chợt nghe Cố Trường Huyền cười mà như không, nói: “Tuy nhiên, việc ta đang truy xét chuyện ly quỷ, Ma giới làm sao biết?”.

“Chuyện này ngươi thực sự không thể đổ lên đầu ta được”. Tập Lâu lập tức đứng dậy, “Ngươi biến mất hơn một ngàn năm, Thiên giới ức hiếp Minh giới từ lâu, Minh giới cũng đã loạn cả rồi, lần này không dễ gì trở lại, ngươi thứ nhất là không chấn chỉnh Minh giới, thứ hai là lại không đem người đi đánh Cửu Trùng Thiên. Chúng sinh các giới ngơ ngác nhìn nhau chẳng rõ nguyên do, liền đến nghe ngóng xem ngươi đang làm gì, mấy tên thuộc hạ của ngươi chẳng biết giữ mồm giữ miệng, uống chút rượu vào, cái gì cũng phun ra, chuyện ngươi muốn bắt ly quỷ, đừng nói là Ma giới, kể cả Yêu giới và Thần giới, còn có ai mà không biết”.

“Ngươi nói với ta mấy lời vô nghĩa này làm gì?”. Cố Trường Huyền hơi mất kiên nhẫn.

“Còn không phải là muốn nhắc nhở Trường Huyền ngươi sao”. Tập Lâu lắc đầu nói, “Mặc dù Minh giới trước nay chưa từng có chuyện đảo chính, nhưng cũng phải tổ chức cẩn thận, thuộc hạ của người lúc nào cũng bị dễ bị moi thông tin như vậy, chung quy không phải là…”.

Cố Trường Huyền đã ngấm hơi men, cơn tức giận vốn dĩ bị đè nén đã hoàn toàn không khống chế được, hắn ném ấm trà, cười tà ác, “Ta đây cần ngươi nhắc nhở sao? Ông nội của ông nội ngươi thấy ta còn phải quy củ hành lễ vấn an gọi ta một tiếng Cố đại nhân, ngươi đã là cái thá gì? Thuộc hạ của ta không biết giữ miệng thì sao? Ta quen thế đấy, sao không, ngươi có ý kiến gì?”.

Tô Bạch đến tìm Cố Trường Huyền nghe được những lời này, “bịch” một cái liền quỳ xuống, Cố Trường Huyền nghe thấy tiếng động, vội qua đó ôm lấy cậu. Giọng ôn hòa cẩn thận hỏi cậu: “Tiểu Bạch, ta…vừa khiến ngươi sợ sao?”.

“Không mà”. Tô Bạch phủi bụi trên tay, rồi ôm lại Cố Trường Huyền, hôn lên đôi môi đầy mùi rượu của hắn, hơi ngượng ngùng nói: “Chỉ là nghe huynh nói những lời này…chân hơi nhũn ra rồi”.

Cố Trường Huyền ngẩn người.

“Đúng rồi, ta…ta đến đây muốn hỏi huynh, hôm nay không tắm cùng ta nữa sao?”. Tô Bạch cũng biết rằng những lời này hơi lỗ mãng, nhưng lại không nhịn được chuyện muốn gần gũi với hắn, nên cho dù có đỏ mặt xấu hổ, cũng phải nói thật hoàn chỉnh lời này.

“Ta đưa ngươi qua đó trước, ngươi cứ ở lại đó một lát.” Cố Trường Huyền hôn nhẹ lên tai Tô Bạch, “Ca ca còn có việc phải bàn, bàn xong rồi sẽ đến tìm ngươi”.

“Được…”. Tô Bạch vốn muốn dè dặt một chút, nhưng sau cùng lại vẫn cười thành tiếng, ánh mắt lại nhìn đến Tập Lâu ở trong phòng, liền nói: “Ca ca lát nữa nói chuyện với hắn sao?”.

“Ừ”.

Tô Bạch đặt cằm lên vai Cố Trường Huyền, thả lỏng người để cho hắn ôm, nhỏ giọng nói: “Không đẹp bằng ta”.

“Lẩm bẩm cái gì đó?”. Cố Trường Huyền lắc lắc người trong lòng.

“Ta nói ta đây rất yên tâm”. Tô Bạch cười rạng rỡ.

“Ngươi có gì không yên tâm chứ?”. Cố Trường Huyền bật cười, nhéo một cái vào eo Tô Bạch.

Cũng may có Tô Bạch đến làm nguôi đi lửa giận trong Cố Trường Huyền, Tập Lâu nhún vai, nhưng cũng không dám chen vào gián đoạn bọn họ.

Cố Trường Huyền sau khi trở về lại uống thêm hai bầu rượu, rồi mới chậm rãi mở lời: “Nói đi, ngươi đã biết được những gì rồi?”.

Tập Lâu khẽ thở dài, muốn nói nhị đệ của hắn là Tập Nguyệt, cũng là một người quyết đoán, lúc đầu khi Cố Trường Huyền biến mất, tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn sẽ không trở lại nữa, nhị đệ của hắn vẫn cứ tin tưởng không hề nghi ngờ gì, còn chuẩn bị cho Cố Trường Huyền một Tô Bạch giả, có điều không ngờ tới rằng lần này không chỉ Cố Trường Huyền trở về, mà cả Tô Bạch sớm đã ngã xuống cũng đã cùng trở lại.

“Ta nghe nhị đệ của ta gọi người kia là Bạch Tố”. Tập Lâu sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, vừa định tiếp tục nói thì nghe thấy tiếng cười nhạo.

“Bạch Tố? Cũng biết mình đổi trắng thay đen, nên dứt khoát đọc ngược lại tên của Tiểu Bạch nhà ta sao?”. Cố Trường Huyền giễu cợt.

Tập Lâu giả vờ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Vốn dĩ Bạch Tố muốn bắt con ly quỷ kia lập công với ngươi, kết quả là không bắt được ly quỷ, nơi ngươi ở lại tạo kết giới, hắn còn không gặp được ngươi, cho nên Bạch Tố hắn liền đổi cách khác, định dẫn ngươi ra, đây không phải là vừa khiến cho ly quỷ đi đả thương người khác, vừa không một dấu vết tiết lộ chuyện này cho thuộc hạ của ngươi, nghĩ rằng ngươi sẽ vì cứu người mà đi đến bờ sông, ngươi đã đi ra rồi, hắn liền xuất hiện, hai người các người mắt đi mày lại…”.Tập Lâu ý thức được bản thân vừa nói sai, vội vàng ngậm miệng.

“Nếu đã nhắm vào ta, vậy ta sẽ giết hắn, hắn cũng không oan uổng”. Cố Trường Huyền sát khí dày đặc quanh người, “Tên Tố gì gì đó giờ đang ở đâu?”.

“Dù sao cũng không phải người của ta, ta cũng phải điều tra một phen”. Lần này lời Tập Lâu nói là thật.

“Mau đi đi”. Cố Trường Huyền nhớ ra là Tô Bạch vẫn đang đợi hắn, liền để lại câu nói này, quay người bỏ đi.

Tô Bạch chỉ cảm thấy có một thân hình ấm áp rộng rãi áp vào, quanh mũi là mùi rượu quen thuộc, nhưng đậm hơn ban nãy một chút. Tô Bạch muốn quay người ôm lại hắn, nhưng lại bị người đó nắm lấy cằm, nghiêng đầu hôn lên môi.

Cố Trường Huyền bị dáng vẻ nhu thuận của cậu lấy lòng, Tô Bạch không chỉ có thân thể mềm mại, mà cái lưỡi nho nhỏ cũng mềm không kém, Cố Trường Huyền giữ gáy cậu xâm nhập quấn quýt, nhưng lại không thỏa mãn với sự quấn quýt như vậy, thế là dẫn lưỡi của cậu sang miệng mình, dùng răng không nặng không nhẹ cắn mấy cái mới thoải mái.

Tô Bạch lúc này đã hoàn toàn tê liệt, thân thể mềm nhũn trượt xuống nước, Cố Trường Huyền không ngăn lại, trượt xuống cùng Tô Bạch, tiếp tục nụ hôn triền miên không thể tách rời ở dưới nước.

Tô Bạch cũng không nỡ tách khỏi hắn, nhưng dù sao hôn như vậy cũng có chút khó thở, hơn nữa nước trong bể khá nóng, nên cảm thấy càng khó chịu, Tô Bạch bắt đầu xô đẩy người bên trên, tay chân khua loạn xạ, không ngờ lại đụng vào một nơi không nên đụng.

Tô Bạch mở to hai mắt nhìn, bị nóng phải rụt tay về, cứ thế uống mấy ngụm nước mới được người kia nhấc lên khỏi mặt nước.

Tô Bạch ho khù khụ, hai má đỏ bừng, Cố Trường Huyền vuốt lưng giúp cậu, mắt hơi nhếch lên, dụ dỗ: “Đụng phải cái gì vậy?”.

“Không biết, khụ khụ…”. Lần đầu tiên Tô Bạch nói dối Cố Trường Huyền.

“Không biết?”. Cố Trường Huyền cười khẽ, dắt tay Tô Bạch hướng về nơi nóng bỏng kia, cắn tai cậu hừ một tiếng nói: “Đây chính là thứ sẽ làm ngươi sung sướng”.

Đầu Tô Bạch vang lên một tiếng “onggg”, nháy mắt chẳng còn nghe thấy gì nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.