Edit: Kogi
Cố Trường Huyền đã biết tin tức về Bạch Tố từ miệng Tập Lâu, đang định giết thẳng một đường tới núi La Phù, đột nhiên lại cảm thấy ngực đau nhói.
“Sao vậy?”. Tập Lâu thấy Cố Trường Huyền ôm ngực, sắc mặt bất thường liền hỏi.
“Cậu ấy tỉnh rồi”. Cố Trường Huyền rũ mắt, khẽ thở dài một hơi, buộc bức thư đã viết xong từ lâu vào con chim truyền tin biến hóa ra, sau đó thả tay.
“Thư này gửi cho Minh giới à?”. Tập Lâu đoán Cố Trường Huyền đang cần vài trợ thủ, kết quả Cố Trường Huyền trả lời: “Là cho Tiểu Bạch”.
Cố Trường Huyền cũng sợ mình không thể làm Tô Bạch ngủ một mạch, vì vậy đã viết thư trước, nghĩ nếu Tô Bạch tỉnh dậy thì gửi ngay cho cậu, để cậu đỡ nghĩ lung tung.
Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
Tập Lâu không hiểu, Cố Trường Huyền cũng lười giải thích, sau khi gửi thư chỉ nói một tiếng “Đi thôi” rồi rời khỏi Dương thành.
Khi Tô Bạch biến mất ngay trước mặt đạo sĩ, thư của Cố Trường Huyền còn chưa đến tay cậu, Tô Bạch vẫn ngồi xổm dưới đất khóc.
Chỉ trong chớp mắt, đạo sĩ không thấy Tô Bạch đâu, cũng không nghe thấy giọng nói của Tô Bạch. Ông ta kinh ngạc kêu gọi, nhìn xung quanh, kì quái nói: “Xảy ra chuyện gì không biết? Biến mất rồi sao?”.
Tô Bạch đứng dậy lau lau nước mắt, vẻ mặt u oán nói: “Ta đang ở bên cạnh ông này”.
Đạo sĩ kia không nhìn thấy cậu, vẫn đi lòng vòng tìm kiếm, bỗng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/1959548/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.