Edit: Kogi
Tô Bạch nhào tới rất mạnh, Cố Trường Huyền bị cậu đẩy lùi lại nửa bước mới đứng vững, dù vậy, cánh tay ôm vòng quanh hông Cố Trường Huyền của Tô Bạch vẫn không thả lỏng, cậu chỉ ngửa cổ tì cằm lên ngực Cố Trường Huyền, chớp mắt, sung sướng nói: “Ca ca sao về sớm vậy?”.
“Nhớ ngươi”. Cố Trường Huyền ôm Tô Bạch nhấc lên, sau đó hôn lên chóp mũi cậu.
Tô Bạch liền thuận thế hôn một cái lên môi hắn, toét miệng cười: “Ta cũng nhớ huynh. Nhớ lắm luôn”.
Cố Trường Huyền mỉm cười, trực tiếp ôm ngang Tô Bạch, đưa cậu vào phòng. Hai người ở trên giường ngọt ngào thân mật một lúc, Cố Trường Huyền mới nhìn ra quần áo Tô Bạch đang mặc là của mình, hầu kết hắn chuyển động lên xuống, híp mắt, nhìn Tô Bạch vì bộ quần áo không vừa người mà lộ ra lồng ngực trắng nõn.
“Ta…không có quần áo mặc…vì vậy, liền mặc đồ của huynh…”. Tô Bạch không biết nói dối trước mặt người này, nên lời nói ra ấp a ấp úng, vừa nghe đã biết không phải thật.
Cố Trường Huyền cúi đầu kéo kéo cổ áo Tô Bạch, cắn một cái không mạnh không nhẹ ở xương quai xanh, giả vờ tức giận nói: “Nói dối hả, nói thật”.
“Ư, đau”. Thịt Tô Bạch rất mềm, bị hắn cắn liền rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “Ta…ta chỉ là muốn mặc đồ của huynh…”.
Cố Trường Huyền lại cười, hắn đỡ Tô Bạch ngồi dậy, kéo áo cậu đến trễ nửa bờ vai, mới áp tới liếm liếm dấu răng đó, nâng mắt hỏi: “Còn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/1959546/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.