Edit: Kogi
Tô Bạch vừa mở miệng, Đỗ Tử Nhân đã có dự cảm xấu, hắn tự thấy hôm qua mình kể chuyện rõ ràng rành mạch, tất cả đều là sự thật, không chọc gì đến Tô Bạch. Vì vậy liền cố trấn định, nghĩ Tô Bạch hẳn sẽ không làm khó mình.
Thực ra Đỗ Tử Nhân không sợ Cố Trường Huyền phạt, hắn da dày mặt dày, không sợ bị mắng cũng không sợ chịu đòn, hắn chỉ sợ Cố Trường Huyền giữ hắn lại. Mấy năm nay Đỗ Tử Nhân phóng túng tiêu sái thành thói, bỗng một ngày không có người bên gối, hắn không chịu được, chỉ mong Cố Trường Huyền sớm xử trí hắn, sau đó thả hắn đi.
Dù sao trước mặt vị này, những việc như trái ôm phải ấp, ăn uống chơi gái là vạn lần không nên.
Tô Bạch cũng không nói gì không tốt, nghe ý thì có vẻ đang bao che cho Đỗ Tử Nhân: “Ca ca cũng đừng trách cứ hắn, mặc dù lúc đó hắn tự ý đầu thai là không đúng, nhưng đó cũng là vì huynh biến mất”.
Đỗ Tử Nhân tuy còn ngờ vực, nhưng cũng phụ họa theo, thành khẩn nói: “Đúng vậy chủ thượng, lúc đó ngài tan biến mất tích, ta tuyệt vọng không còn gì luyến tiếc, nào có tâm trạng trông giữ núi La Phù, chỉ hận không thể rời khỏi thế gian này cùng ngài, không quan tâm đến nhân thế nữa”.
Cố Trường Huyền nhíu mày, vì sao Đỗ Tử Nhân đầu thai hắn không cần nghĩ cũng biết, năm đó hắn ở trong bí cảnh tu hưỡng linh hồn, pháp lực yếu ớt, liên lụy toàn bộ Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-ta-la-mot-con-quy-gia/1959529/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.