“Lời đàm tiếu củathiên hạ thật đáng sợ. Mà điều khiến trái tim cô băng giá là, VệKhanh không hề đả động gì tới chuyện này, dù chỉ một câu!”
Ninh Phi rời đi, VệKhanh là người vui mừng nhất, thiếu chút nữa đã đốt pháo ăn mừng.Đầu tiên là xử lý mấy bó hoa. Chu Dạ đi học về, hỏi: “Ủa, hoa trênbàn đâu rồi anh?” Vệ Khanh cũng không ngẩng đầu lên nói: “Bị héo hếtrồi, đương nhiên phải ném đi!” Chu Dạ kêu ầm lên: “Héo là héo thếnào, buổi sáng khi em đi vẫn còn tươi lắm mà.” Vệ Khanh lười nhácnói: “Dù sao cũng sẽ héo, sớm hay muộn vài ngày có sao đâu!”
Chu Dạ biết hắn vẫnôm hận mấy bó hoa này, nên không tranh cãi với hắn, chỉ hỏi: “Nhiềuhoa như vậy, anh để đâu rồi?” Vệ Khanh chỉ chỉ một tiếc túi bóng đento ở cửa. Cô mở ra nhìn, đâu còn hình dáng bó hoa nữa, tất cả bị volại một đống ném vào trong, mấy cánh hoa bị nghiền nát lả tả, chỉcòn lưu lại mùi hương như cũ. Nhớ tới chủ nhân của chúng, không hiểusao lại có chút bùi ngùi. Chọn một cành Lưu ly còn nguyên vẹn, và ̀ithơ của Yeats mà Ninh Phi gửi cho vào trong một quyển vở, kẹp vào trêngiá sách.
Một đoan tình cảm nhưvậy, chỉ có thể để nó được bụi bao phủ, theo thời gian, chậm rãiqua đi.
Vệ Khanh thấy cô buồnbã, biết dù cô không nói gì, nhưng vẫn sẽ tức giận chuyện bó hoa,vì thế chọc chọc, hôn môi cô nói: “Được rồi, được rồi, từ nay vềsau, mỗi ngày anh đều tặng em hoa được không?” Cô bĩu môi nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-la-yeu/2344568/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.