Trên bàn ăn, mẹ Vệ nóibóng gió: “Các con đã kết hôn rồi, có tính tới chuyện có con chưa?”Vệ Khanh xấu xa nói: “Con không có ý kiến.” Mẹ Vệ liền dời mục tiêu,kéo tay Chu Dạ nói: “Thi Thi à, con tính bao giờ có em bé? Mẹ biếtcác con trẻ tuổi thích tự do, không muốn bó buộc. Nhưng tục ngữ cũngcó nói, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại[76], nhàhọ Vệ đều trông chờ vào con. Nếu con ngại có em bé phiền hà, mệt mỏithì mẹ đến. Con có chịu không?”
Chu Dạ cúi đầu, mãisau mới nói: “Mẹ, con còn đang học bài mà.” Đã kết hôn sớm thì thôi,cô cũng không nghĩ sẽ sinh con sớm như vậy, giờ cô vẫn còn là mộtngười lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ. Mẹ Vệ nói: “Không phải cònnửa năm nữa là tốt nghiệp sao, cũng nên nghĩ tới chuyện có con. Nếukết hôn, cũng nên có con, có phải không nào?” chờ cháu nội đã sốtruột lắm rồi. Chu Dạ yếu ớt nói: “Mẹ, con mới có hai mươi mốt tuổi,đợi một hai năm nữa nói sau được không ạ?”
Mẹ Vệ vỗ vỗ tay cônói: “Hai mươi mốt tuổi cũng không phải nhỏ nữa, hồi mẹ hai mươi mốttuổi, anh hai con đã có thể đi lại vững vàng rồi.” Chu Dạ âm thầmkhóc thét, sao có thể so sánh bây giờ với trước kia, người ta mới làmột cô gái hai mươi mốt tuổi, đi học đại học thay người yêu như thayáo, còn cô thì đã lấy chồng.
Vệ Khanh thấy cô toátmồ hôi lạnh đầy trán, liền nói: “Mẹ, việc này gấp cũng không gấpđược, từ từ sẽ tới. Mẹ cũng không thể bảo tụi con ngay tức khắcbiến ra một cháu nội cho mẹ được.” Mẹ Vệ ý thức được mình quá nóngvội, vội vàng đưa lời: “Ăn cơm, ăn cơm thôi, vất vả lắm mới về nhàmột lần, ăn nhiều một chút nha. Con xem hai con đó, sắc mặt tái nhợt,không biết cả ngày đã ăn những cái gì?”
Vệ An nghiêm mặt trừnghắn: “Nói linh tinh gì thế!” Vẻ mặt nghiêm túc, giống như đi theo lãnhđạo quốc gia ra nước ngoài phỏng vấn, đứng trước mặt đông đảo phóngviên giới truyền thông vậy.
Vệ Khanh âm thầm cườitrộm trong lòng, đây đúng là sỉ nhục của đàn ông, hắn đau như cắt,đến bây giờ còn thỉnh thoảnh bị Chu Dạ lôi ra giễu cợt. Vội nói:“Anh hai, có phải anh quá vội vàng không?” Trần Lệ Vân rất có kỷluật, không phải là loại người bạo lực dùng võ.
Vệ An trầm mặt xuống,giục hắn mau đi. Vệ Khanh ngồi yên bất động, nói: “Chỉ có hai anh emmình, có chuyện gì không thể nói chứ? Có việc cứ để trong lòng,cẩn thận bị nghẹn thành tâm bệnh. Phụ nữ lạnh lùng sợ nhất đàn ôngquấn lấy, anh chỉ cần quấn quýt chặt vào, trận đánh này, sớmhay muộn chị dâu cũng sẽ bị anh tóm được…”
Vệ An nghe hắn nóihươu nói vượn, càng ngày càng kỳ cục, kêu lớn: “Chu Dạ, Chu Dạ, VệKhanh đang nói xấu em này, em mau tới giáo huấn cậu ta!” Vệ Khanhhoảng hốt đứng dậy, nghiến răng ken két nói: “Cuối cùng em đã hiểumấy chính trị gia các anh giết người vô hình thế nào rồi! Không đánhmà thắng, đẩy người ta vào chỗ chết. Coi như em học được bài học,cùng ai qua lại cũng không thể qua lại với mấy người theo phe chínhtrị!”
Quả nhiên Chu Dạ đilên, cười hì hì nói: “Anh hai, anh ấy bắt nạt em, anh cũng phải giúpem dạy cho anh ấy một bài học mới được!” Vệ Khanh ồn ào: “Bà xã, emđừng nghe người ta châm ngòi ly gián, anh nào dám bắt nạt em, thương emcòn không kịp nữa là.” Vệ An chẳng những thấy chết mà không cứu,còn đổ thêm dầu vào lửa: “Tên nhóc Vệ Khanh này, anh nhìn chú ấylớn lên từ nhỏ, ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo,bằng mặt không bằng lòng, là sở trường của nó. Em dâu, em để chú ấylừa.”
Chu Dạ ngọt ngàocười: “Vẫn là anh hai uy phong sáng suốt”. Xoay người nhìn Vệ Khanh,kéo tay hắn nói: “Ông xã, chúng ta về thôi, kể cho em nghe xem từ nãygiờ anh nói gì, em cũng muốn nghe qua một chút.” Dẫn hắn về phòng.Cô cứ một điều ông xã, hai điều ông xã làm Vệ Khanh vừa mừng vừasợ, nhưng lại có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão. Có lẽvẫn vì chuyện con cái mà cô hờn dỗi hắn, đêm nay sợ rằng hắn phảichịu tội rồi.
Y như rằng, vừa đóngcửa lại, Chu Dạ ngồi xuống giường liền hỏi: “Lúc nãy mẹ hỏi em, saoanh không nói gì?” Vệ Khanh chột dạ, cười cười, cọ cọ vào cô nói:“Tính mẹ thế nào, không phải em không biết, bà cụ đã muốn ôm cháunội lắm rồi. Em xem, có phải chúng ta cũng nên sinh một nhóc haykhông?” Cô xoay người sang chỗ khác không nói lời nào, trong lòng rấttủi thân. Có ai đứng ở vị trí của cô suy nghĩ một chút không? Đốivới cuộc sống hôn nhân đột ngột diễn ra, cô đã không kịp phản ứng,huống chi là có con, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý!
Vệ Khanh ôm thắt lưngcô, cô ngẩng đầu nhìn hắn, cầu xin: “Vệ Khanh, hai năm nữa mới sinh concó được không? Em còn chưa có kinh nghiệm, rất sợ…” Vệ Khanh đápcho có lệ, nhưng tay thì không hề nghiêm túc, thân thể thanh xuân mềmmại của cô lại bốc cháy một ngọn lửa lớn. Chu Dạ thở hổn hển, cốgắng giữ tay hắn lại nói: “Em không mang thuốc theo, anh có mang bao…”hắn không chịu tránh thai, nên cô đành phải thường xuyên uống thuốc.
Vệ Khanh nghe thấy batừ “thuốc tránh thai”, sắc mặt không vui, nghĩ thầm: không mang đi làtốt nhất. Chu Dạ cũng không để yên, đứng dậy nói; “Làm việc cảngày, không mệt sao? Tắm một cái rồi nghỉ ngơi thôi.” Giúp hắn đi vàophòng tắm. Cô buồn bực nghĩ, tuy tuổi hắn không còn trẻ, nhưng đốivới những thương nhân thành công mà nói, mới ngoài ba mươi tuổi đãđạt thành tựu, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tinh lực dồi dào, vì sao lạimuốn có con sớm như vậy?
Đang lúc miên man suynghĩ, từ bên trong Vệ Khanh gọi lớn: “Tây Tây, Tây Tây..” cô vội chạyvào, gõ cửa hỏi làm sao? Hắn nói: “Em vào đây một chút…” đều đã làvợ chồng, cô cũng không kiêng dè, trực tiếp đẩy cửa vào. Vệ Khanhnói: “Em nhìn sau lưng anh có bị đỏ không, ngứa quá, em gãi giúp anhđi.”
Chu Dạ lại gần: “Cóhơi đỏ, có phải bị con gì cắn không?” Nghe hắn kêu ngứa, nhẹ nhàngxoa hai ba cái, nói: “Tốt nhất đừng có gãi, lát nữa ra em bôi thuốccho.”
Vệ Khanh dùng lực mộtchút, kéo cô úp xuống ngực, làn nước ấm áp dán vào người cô. Côhoảng hốt kêu lên: “Anh làm ướt đồ em rồi!” Vệ Khanh dã man xé toạcáo cô ra, đẩy cô đứng trước gương. Trong nháy mắt, Chu Dạ bị dục vọngmênh mông mãnh liệt phá vỡ lý trí, cứ như thế, không kịp đề phòng,căn bản là không còn đường sống, thở gấp nói: “Đừng làm trong này…”lời chưa nói hết đã bị hắn nuốt vào trong bụng.
Hắn xấu xa nói:“Được, không làm ở đây.” Ôm cô đi vào bồn tắm lớn, đặt cô ngồi lêntrên. Toàn thân cô vì dục vọng mà co rút, hơi ngượng ngùng kèm theo lolắng. “Chờ một chút, anh đeo bao …” Vệ Khanh không kiên nhẫn, thẳng tayấn cô ngồi xuống, động tác dứt khoát. Cô không kịp ngăn cản, trong phòngchỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc hổn hển. Thậm chí cô còn chưa kịpđiều chỉnh tư thế, đã cùng hắn tới cao trào. Hắn vẫn thấy chưa đủ,ôm cô đặt lên bồn rửa tay, tùy ý thâm nhập. Trong gương phản chiếuhình ảnh triền miên giữa hai người, vô cùng kích thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]