Khoảnh khắc ấy, Úc Nam Doanh như chết lặng tại nơi đó, ánh mắt vô hồn cứ nhìn trân trân vào bóng dáng lặng lẽ của họ, cứ như thời không ngừng trôi, giữa không gian rộng lớn này chỉ còn lại hắn và hai người bọn họ mà thôi.
Hắn đứng riêng lẻ một bên, còn hai người nọ thì đứng trong thế giới của mình, vui vẻ nối tiếp cuộc trò chuyện không ai thấy, âm thầm thủ thỉ những lời không ai nghe.
Úc Nam Doanh cau mày, hắn tiến lên phía trước một bước định đi tới gần Tôn Cảnh Ân, thế nhưng suy nghĩ vừa loé lên đã bị dập tắt. Ngay sau đó hắn trông thấy Thẩm Nguy loạng choạng đứng dậy khỏi ghế sofa, đặt thứ gì đó vào tay Tôn Cảnh Ân, trước khi tạm biệt còn không quên cúi đầu cảm ơn gã một tiếng rồi quay lưng rời đi, để Tôn Cảnh Ân ở lại ngơ ngơ ngác ngác hồi lâu cũng không khôi phục tinh thần.
"Úc Nam Doanh, cậu còn ở đó không?"
Tưởng Tư Nhiễm ở đầu dây bên kia dường như đã mất hết kiên nhẫn, Úc Nam Doanh vẫn còn giữ máy, cô hỏi đi hỏi lại không nghe hắn trả lời thì hắng giọng cáu bẳn, không giấu được mỏi mệt mà day day thái dương.
"Nếu cậu không thể đến được thì nói với tôi, đừng có yên lặng như thế."
"Tôi đến được mà... Vừa rồi hơi thất thần một chút thôi, không sao, tôi lập tức đến ngay đây."
Úc Nam Doanh vội vã cúp máy, nói xong hắn cũng không chần chừ nữa, liếc nhìn đồng hồ rồi tức tốc chạy ra bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-anh-chua-tung-yeu/3449928/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.