"Vậy là... Khi muốn được trò chuyện với người kia nhiều hơn một chút thì chính là... Chính là có tình cảm với người kia sao?"
"..."
Câu nói này của Tôn Cảnh Ân làm người bạn nọ ngớ người, thấy gã thất thần, đối phương vươn tay ra trước mặt gã vẫy vẫy vài cái, tới khi chọc cho gã mất bình tĩnh cáu gắt mới thôi không vẫy nữa, hết sức khó hiểu mà hỏi:
"Mày làm sao thế? Mày thích ai rồi à? Đừng có đùa tao như vậy. Nói đi! Là tuyệt thế giai nhân nào làm mày động lòng? Nếu không sánh bằng một phần mười của Kim Nhã Oanh thì mày không xong với tao đâu!"
"Kim Nhã Oanh... Kim Nhã Oanh cái vẹo gì??? Tao không có thích ai hết. Mày mới thích! Cả nhà mày đều thích!!!"
Tôn Cảnh Ân hét vào mặt hắn một tràng dài rồi bỏ ra ngoài hành lang đứng hút thuốc một mình, người kia thấy thế liền im lặng không bép xép nữa, chỉ buồn bực lắc đầu cằn nhằn gã:
"Tao cảm thấy hiện tại cái gì cũng có thể làm mày bực mình được hết."
Thời gian trôi từ sáng rồi đến trưa, từ trưa đến khi ánh chiều tà nhuộm đỏ rực cả một vùng trời bao la, lại từ lúc ánh chiều tà dần buông kéo dài tới buổi đêm ồn ào, khi phố đã lên đèn, dòng người kéo nhau xuống phố, bắt đầu lối sống về đêm nhộn nhịp nô nức.
Tôn Cảnh Ân vẫn như người mất hồn mà đợi chờ Thẩm Nguy suốt cả ngày dài như vậy, khoảnh khắc trông thấy bóng dáng cô bước ra khỏi cổng khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-le-anh-chua-tung-yeu/3439797/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.