Sáu năm trước, cũng ở trong căn phòng như thế này, cũng là trị thương. Hoàn cảnh lúc ấy tương tự như hiện tại.
Không khỏi khiến Hạ Thừa Quân nhớ lại có chút ngứa ngáy trong người.
- Đừng đi được không? Em không biết mấy năm nay anh khổ sở thế nào sao....
Cố Huyền Hàn cúi sát đầu vào vai Hạ Thừa Quân. Cô dường như có thể nghe thấy nhịp thở và tiếng lòng của mình đang dần trở nên hỗn loạn. Người đàn ông trước mắt đột nhiên mở lời quá sức tưởng tượng của cô. Trong kí ức và ấn tượng Cố Huyền Hàn là kiểu người bạc lãnh không bao giờ thể hiện cảm xúc với bất cứ ai kể cả người thân cận, chỉ duy nhất có cô người từng trải qua với hắn có chút ẫn tượng.
Thế mà hiện tại, Hạ Thừa Quân lại được chứng kiến biểu cảm tha thiết hiện rõ trên khuôn mặt phác họa như tranh vẽ của Cố Huyền Hàn.
- Làm s...
Đột nhiên, trong giây phút sững người vì câu nói của anh. Khi nhìn vào đôi mắt đen thăm thằm vốn không có chút sinh khí của anh, Hạ Thừa Quân sâu thằm trong lòng rúng động mạnh. Trái tim vốn nằm im sáu năm bỗng chốc đập mạnh, nhảy nhót tứ phía trong ngăn ngực khiến cho mặt cô đỏ lên trông thấy.
Thịch thịch
Cố Huyền Hàn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hạ Thừa Quân đặt lên vị trí gần ngực mình. Nhịp đập rõ ràng khi lòng bàn tay của cô chạm vào không chút che giấu cảm xúc của mình.
Hạ Thừa Quân không thể biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-lao-dai-khong-hen-ngay-gap-lai/3518554/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.