Edit: SCR0811
Lúc Mễ Uyển tỉnh lại đã là sáng hôm, cô mặc ảo lông, ngủ trong ổ chăn mềm mại.
"Mình trở về lúc nào thế?" Mễ Uyển ngơ ngác: "Mình nhớ hình như đêm qua mình lẻn ra ngoài chữa bệnh cho Cáo con, sau đó..."
Mễ Uyển cố gắng nhớ lại, nhưng trí nhớ của cô chỉ dừng lại ở bầu trời đầy điểm sáng.
Xốc chăn lên, Mễ Uyển định đi rửa mặt trước rồi mới nghĩ tiếp, nhưng vừa nhấc chân, cô phát hiện mình vẫn còn mặc áo lông đêm qua, áo khoác thì được gấp gọn gàng đặt ở một bên sô pha.
Mễ Uyển trừng mắt nhìn, lấy di động ra gọi cho Phàn Thần.
"Tỉnh rồi?" Hình như Phàn Thần đoán được Mễ Uyển vừa dậy sẽ gọi cho mình.
"Hôm qua tôi bị sao thế?" Mễ Uyển hỏi.
"Cô trúng thuật mê hoặc của Cáo tiên chín đuôi." Phàn Thần giải thích.
Mễ Uyển nhớ lại, hình như đêm qua cô thấy mấy điểm sáng màu xanh đó rất đẹp nên chủ động đưa tay chạm vào. Thật sự là tự làm vậy không thể sống mà, cô nghĩ Cáo con vẫn chỉ là đứa nhỏ, thuật mê hoặc nhiều lắm cũng chỉ khiến cô cảm thấy thằng nhóc đó đáng yêu, lại quên phần yêu lực đó là Phàn Thần trực tiếp rút ra từ yêu đan của Cáo con, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Thanh danh một đời bị hủy cả rồi.
Buồn bã xong, Mễ Uyển tiếp tục hỏi: "Sau đó tôi có làm gì không?"
"..." Đối phương bất chợt im lặng, hình như Phàn Thần đang thất thần: "Không có, cô ngất xỉu ngay."
"À" Mễ Uyển thở phào nhẹ nhõm, xem ra không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-la-chuyen-gia-bat-yeu/427252/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.