Ôm chặt người trong lòng, thứ tình cảm xa lạ dấy lên mãnh liệt bức hắn vào ngõ cụt, không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể không ngừng không ngừng khóc.
“Đừng khóc, mắt đều sưng lên rồi.” Thương Minh Tương tùy ý Tuần ôm y, trầm thấp ôn nhu dỗ dành hắn.
“Ngươi, đau…” Cái mặt nho nhỏ nhăn thành một đoàn, kiên trì không buông.
“Vết thương nhỏ vậy làm sao chết được.” Thương Minh Tương kiêu ngạo nói, sớm biết chỉ cần nhận một viên đạn là có thể khiến Tuần mở miệng nói chuyện, vì y mà rơi lệ, cũng không uổng thanh danh ‘Chiến thần bất bại’ của y bị hủy hoại trong chốc lát.
Nói thực ra, y cũng không hiểu vì sao lúc đó lại nhào về phía Tuần, biết rõ là có thể mất mạng, nhưng vẫn không một chút do dự, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm—y phải cứu Tuần!
Sau khi trở về Tokyo, việc đầu tiên chính là hảo hảo sửa trị đứa con ngu xuẩn dám bán đứng y. Y không trách bọn chúng muốn giết y, nếu là trước kia, y chắc chắn hưng phấn đến cực điểm cùng bọn chúng chơi một hồi, y tức giận là vì chúng nó cư nhiên dám động tới Tuần!
Nhưng vì Tuần khóc đến hai mắt đẫm lệ cầu xin, Thương Minh Tương tất nhiên là buông tha cho Quỳ và Tư, không thời gian quan tâm tới bọn chúng, trong đầu chỉ có mỗi chuyện nghĩ cách làm Tuần ngừng khóc. Nhìn hắn một cái, lại vừa khóc, một đường khóc suốt từ Osaka về Tokyo, hắn lấy đâu ra nhiều nước mắt như vậy nha?
“Đừng khóc, ngươi khóc làm vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-khat/130415/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.