Bách Ảnh Quân híp mắt nhìn tên cầm đầu đang quỳ dưới đất, ánh mắt anh chứa đầy sự khinh thường lạnh giọng:
- Hết rồi?
Tên thủ lĩnh ngẩng đầu né tránh, hắn liếc mắt sang một bên rồi gật đầu lắp bắp:
- Dạ hết... hết rồi.
Bách Ảnh Quân ngồi trên ghế hai chân bắt chéo, mắt anh nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm gã cầm đầu, khóe miệng cong lên, phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ cởi trói, giọng mang theo ý cười:
- Nếu đã hết rồi thì đi đi!
Tên cầm đầu và đám đàn em sau khi được thả ra thì vui mừng cuống quýt. Cả 4 tên luýnh quýnh hết cả lên, lần lượt nhanh chân tháo chạy không dám quay đầu lại.
Thấy cả 4 tên đều đã chạy xa, thư ký đứng cạnh Bách Ảnh Quân vô cùng khó hiểu. Anh ta tiếp tục đưa tay đẩy nhẹ gọng kính rồi quay sang nhìn Bách Ảnh Quân thắc mắc:
- Bách tổng, sao ngài lại để chúng đi? Vậy chẳng phải quá hời sao?
Câu hỏi vừa dứt, Bách Ảnh Quân liền xoay sang nhìn thư ký. Anh cong môi cười nhạt rồi hỏi:
- Cậu đã theo tôi bao lâu rồi?
- Thưa sếp, 4 năm!
- Cậu nghĩ sao về quyết định của tôi lần này?
Anh chàng thư ký sau khi trầm tư, lưỡng lự một hồi thì nói:
- Theo tôi hắn chắc chắn biết nhiều hơn như thế! Tôi cảm thấy lần này ngài đã thả hắn đi quá dễ dàng, giữ lại tên này nhất định vẫn có khi cần dùng đến.
Bách Ảnh Quân nghe thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hoi-cuoi-lieu-kip-noi-yeu-em/2907622/chuong-27.html