Tức thật. Chúng ta không được vào đó.
Khả Hân bực mình.
- Bình tĩnh đã. Chúng ta nên gọi cho anh Thiên.
- Ừm. Mau đưa điện thoại đây.
Khả Hân nhận lấy điện thoại, nhấn số gọi.
- Alo.
- Anh Thiên!!
- Là em sao Khả Hân.
- Là em đây.
- Có tin tức gì chưa??
- Em và Tử Kỳ đã theo dõi chị ta từ chiều. Chị ta không về nhà mà vào bar Night. Lúc tụi em định chụp ảnh lại thì bị người khác ngăn cản.
- Người khác ngăn cản??
Cô ta chẳng lẽ biết được có người theo dõi. Lưu Hoàng Thiên suy nghĩ.
- Vâng, người đàn ông đó nói tụi em vẫn còn nhỏ không nên ở lại bar.
- Ừm anh hiểu rồi. Hai em mau về nhà đi. Ở lại đó lâu không tốt. Cô ta không đơn giản như chúng ta tưởng.
- Vâng. Chào anh.
- Ừm.
Khả Hân cúp máy, nói với Tử Kỳ.
- Mau về thôi.
Tử Kỳ vẫn ngây ngốc không hiểu.
- Chúng ta không theo dõi nữa sao?
- Anh Thiên bảo chúng ta đi về.
- À... vậy đi về thôi.
- Nói chuyện với cậu thật bực mình.
- Cậu đừng giận mình mà. Hân Hân.
- Mau cầm cặp cho mình đi.
- Được được. Mình cầm cho cậu.
Khả Hân nghe vậy, khẽ cười.
-------------------------------------------------------------
Lưu Hoàng Thiên cầm điện thoại trong tay, gương mặt trở nên căng thẳng. Thanh Nhã nhìn anh như vậy khẽ nhỏ giọng hỏi:
- Anh Thiên, anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-nho-ngoc-nghech-dang-yeu/2546735/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.