Không gian giữa hai người nhất thời im lặng. Sự lúng túng dâng lên trong mắt hai người họ.
Nhiên Nhiên muốn phá tan sự yên lặng này, cô nhỏ giọng hỏi:
- Cậu chủ, cậu hết giận em rồi sao?
Du Hạo Thần hơi sững người khi nghe câu hỏi của cô.
Có thật là cậu hết giận cô không? Tại sao cậu lại thấy bứt rứt khó chịu khi không gặp cô? Tại sao cậu lại đau lòng khi cô bị người khác bắt nạt?
Rõ ràng là cậu rất giận. Nhưng cậu lại không hiểu, tại sao cậu giận cô?
Du Hạo Thần không biết nói sao, chỉ gật nhẹ đầu.
Nhiên Nhiên nhận được cái gật đầu của cậu, vui vẻ nói:
- Cậu chủ, thật ra em có chuyện muốn giải thích với cậu.
- Chuyện gì vậy?
- Là chuyện giữa em và tiểu Thiên. Hôm đó em không phải là cố tình nói dối cậu. Em đi làm thêm là vì muốn có tiền mua quà sinh nhật cho cậu. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy? Em cảm thấy rất có lỗi. Muốn giải thích với cậu nhưng cậu không muốn nghe em giải thích.
Nước mắt Nhiên Nhiên không tự chủ rơi ra. Cô lấy tay dụi mắt, che đi gương mặt uất ức của mình.
Du Hạo Thần nghe rõ từng câu từng chữ, con ngươi màu hổ phách lay động. Thì ra cậu hiểu lầm cô. Chẳng trách cô lúc nào cũng muốn giải thích với cậu. Vậy mà cậu cứ lạnh nhạt, còn mắng nhiếc cô này nọ. Cậu quả thật sai rồi.
Khẽ ôm Nhiên Nhiên vào lòng, để cô khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-nho-ngoc-nghech-dang-yeu/2546734/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.