Chương trước
Chương sau
Tại căn phòng kia.

Âu Minh Triết dựa lưng vào sofa, trên miệng ngậm điếu xì ga đang được châm lên. Nữa thân trên hắn không mặc áo để lộ ra cơ ngực rắn chắc, phần thân dưới chỉ quấn hờ một chiếc khắn tắm cho có lệ.

Đâu đó trên chiếc giường vẫn còn vương lại tàn cuộc.

Cánh của phòng tắm lúc này được mở ra. Một cô gái với bộ đồ hoàn chỉnh đang nhẹ bước lại gần hắn. Thấy Âu Minh Triết ngồi đó với dáng vẻ bất cần, cũng thế thôi đã khiến cô mê mẩn, nhanh nhẹn mà tiến lại gần. Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn. Miệng nhỏ lên tiếng. Thế nhưng hắn lại không hề đế ý đến cô.

-Âu tổng. Em là tiểu thư của Tô gia, nếu ngài còn hứng thú với em thì....

Lời còn chưa nói hết, đã bị ánh mắt sắc lạnh của Âu Minh Triết hướng đến. Cô gái thấy vậy thì run sợ không thôi, im lặng không giám nói tiếp. Mấy giờ dang dở liền nuốt xuống họng rồi đứng dậy rời đi.

Hắn ghét nhất những kẻ không biết điều, mà quá phận.

Bàn tay cầm lấy điếu xì hà hút dở mà dụi xuống gạc tàn cạnh bàn. Một tay vuốt ngược mái tóc rối rồi đứng dậy tiến về phòng tắm.

Phía bên ngoài, trợ lý Trần đã đứng chờ từ lâu.

Không lâu sau, Âu Minh Triết bước ra bên ngoài trong bộ vest chỉnh tề. Đưa tay chỉnh lại ông tay áo. Tuy đã phát tiết xong, gương mặt hắn vẫn không tốt hơn là bao. Vẫn cái điệu bộ khiến kẻ khác nhìn vào đều sợ hãi.

Thấy ông chủ đã ra, trợ lý Trần tiến lại báo cáo lịch trình. Anh lưu loát báo cáo, cho đến khi nghe đến cuộc hội họp ở chỗ cũ với đám công tử vào tối nay, mặt Âu Minh Triết mới dãn ra được đôi chút.

-Ngài có một cuộc hẹn với đám người Chung thiếu tại quán bar King ạ.



Trong trí nhớ của hắn, đám người Chung Thanh này là lũ công tử ăn chơi, vì muốn kéo hắn vào hợp tác mà đã không ít lần mời hắn đi tham gia tiệc tùng của chúng.

Bề ngoài thì là mong muốn hợp tác, nhưng hắn biết, bên trong tên Chung Thanh này là người của ai, muốn tiếp cận hắn với mục đích gì.

Khóe miệng Âu Minh Triết khẽ cong lên. Với thế lực của hắn ở cái đất này, muốn lật đổ hắn đúng là mộng tưởng. Tuy nhiên đôi khi tỏ ra không biết lại có trò thú vị để xem.

Đến khi quay trở về biệt thự thì trời cũng đã tối.

Ban đầu hắn dự tính sẽ tìm một vài món đồ chơi để tối nay đem ra tặng cho đám người Chung Thanh, nhưng đến khi hắn xong việc thì cũng đã gần đến giờ hẹn. Nên bây giờ hắn vẫn chưa có món quà nào vừa ý.

Toan bước về phía tòa nhà chính, khi đi qua kho trữ đồ trưng bày, hắn bỗng thấy bên trong len lỏi có ánh sáng mờ nhạt hắt ra.

An Đình đang cặm cụi lau sạch bụi bám trên các đồ vật ở đây. Công việc hôm nay của cô, về căn bản đã làm xong hết. Nhưng vì Dương Linh An thấy cô trướng mắt, nên đã bắt cô tới đây để lau dọn. Vừa bắt cô đi vừa đe dọa.

-Đây là nơi ông chủ để đồ trưng bày, lâu lâu ông chủ sẽ ghé qua kiểm tra nên bắt buộc phải được lau dọn sạch sẽ.

Nhưng vốn dĩ nơi đây đúng hơn chỉ là nơi để vứt đống đồ mà hắn mua về. Đám người làm thừa biết chuyện này, nhưng vì để làm khó cô mà bắt tay hùa theo Dương Linh An.

Đang tập trung lau dọn, cô bỗng giật mình khi nghe tiếng cửa khẽ mở. Vội quay lại nhìn thì bắt gặp ông chủ, lập tức cô cúi gầm mặt xuống, hai tay nắm chặt vào nhau. Cơ thể không ngừng run rẩy.

Âu Minh Triết nhíu chặt mày nhìn cô, ánh nhìn lộ rõ vẻ khinh thường. Cũng đã một tuần hắn không gặp lại cô, cô đối với hắn căn bản không hề có lợi lộc gì.

Ban đầu mua về với mục đích phục vụ hắn, vậy mà cô làm cũng không xong. Giữ lại cũng không có tác dụng gì.

Âu Minh Triết không nói gì, mà xoay người rời đi.



Ngước thấy bóng dáng ông chủ dần khuất, lúc này cô mới thở phào. Lúc nãy khi thấy ông chủ tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

Vốn tưởng bản thân đã được tha, không ngờ vài phút sau trợ lý Trần lại lần nữa đẩy cửa bước vào. Anh nói.

-Đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi qua gặp ông chủ ngay lập tức.

Cô không giám hai lời, liền lập tức đi tắm rửa thay đồ, rồi đến chỗ hắn.

Trước cửa biệt thự, hai chiếc xe sang trọng đang được đậu ở đấy, Âu Minh Triết bước lên chiếc xe đầu tiên, cô cũng được hướng dẫn ngồi vào chiếc xe ở phía sau. Khi đã ổn định, xe bắt đầu lăn bánh ra khỏi biệt thự.

Ngồi trong xe, hai tay cô nắm chặt. Cô thật không biết hắn muốn làm gì. Người lái xe cũng đã làm lâu năm, thấy cô có biểu cảm như vậy thì bồi thêm.

-Cô khiến ông chủ không hài lòng. Nên có vẻ hôm nay cô sẽ được bán cho người khác đấy.

Lúc này đây, bản thân mới ý thức được. Ánh mắt cô thất thần. Họ chỉ xem cô là món hàng cần thì lấy, không cần thì vứt. Khóe môi hơi cong, cô tự cười bản thân mình.

Xe dừng trước một quán bar lớn, nơi đây vô cùng sang trọng và xa hoa.

Tài xế mở cửa xuống xe, rồi ra hiệu cho cô đi theo Âu Minh Triết.

Hắn lúc này mới liếc sang âm thầm đánh giá cô. Còn cô chỉ biết đứng phía sau hắn mà cúi mặt xuống đất không nói gì.

Nhìn điệu bộ này khiến Âu Minh Triết phát ghét, ném cô đi có khi lại là chuyện đúng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.