Chương trước
Chương sau
Tô Mỹ Lệ chỉ tìm Tô Thư Uyển thông báo một tiếng, còn đến gặp mặt Tô Trác hay không là phụ thuộc hoàn toàn vào quyết định của Tô Thư Uyển.

“Ông ấy có tồi tệ thế nào thì cũng là người sinh ra chị. Thời gian không còn nhiều, chị có muốn cân nhắc cũng nên nhanh một chút.”

Chỉ sợ, lúc muốn gặp thì đã muộn rồi…

Tô Mỹ Lệ xoay người rời đi, Tô Thư Uyển vẫn còn đứng ngây ra đó. Một lúc sau lại thở dài, chậm rãi đi vào trong nhà.

“Em định thế nào?” Vương Gia Vỹ nhìn vào đôi mắt vô hồn của Tô Thư Uyển, không biết là cô đang nghĩ đến điều gì.

“Anh thấy sao?” Tô Thư Uyển ngước mắt, hỏi ngược lại Vương Gia Vỹ.

Hắn xoa xoa tay cô, cảm nhận bàn tay nhỏ đang run lên nhè nhẹ. Không nói cũng biết Tô Thư Uyển đang do dự giữa việc đến hay không đến gặp Tô Trác, nhưng ở thời điểm hiện tại, Vương Gia Vỹ nghĩ không nên đi vẫn tốt hơn.

Cô đang mang thai, ở những tháng đầu thai nhi còn chưa ổn định, sợ đến lúc đó nếu như nhà họ Tô nói gì khiến Tô Thư Uyển kích động, như thể sẽ gây nguy hiểm cho cả mẹ và đứa trẻ trong bụng.

“Hay là… cứ kệ ông ấy.”

Tô Trác không phải người cha tốt, nếu không muốn nói là bất nhân. Cho dù Tô Thư Uyển không đến gặp ông ta, thì cũng không thể gọi là bất hiếu. Hơn nữa bệnh viện là nơi không sạch sẽ, đặc biệt là những khoa bệnh nặng, Vương Gia Vỹ lo lắng cho cô và cả con của mình, đương nhiên sẽ không hy vọng cô đến đó.

“Nhưng mà…”

“Thư Uyển, nghe lời anh.” Vương Gia Vỹ ôm lấy cô, sau đó đặt một nụ hôn trấn an lên trán.

Hành động này như muốn chặn miệng Tô Thư Uyển. Hắn muốn tốt cho cô, nhưng không hiểu sao Tô Thư Uyển hiện tại lại có một chút cảm giác ấm ức. Cô không nói gì cả, ngồi thêm một lúc thì đi lên phòng tắm rửa.

Tô Thư Uyển buồn bực trong lòng, cũng không phải là trách Vương Gia Vỹ. Không chỉ hắn mà ngay cả cô cũng rất lo cho đứa trẻ, nhưng mà…

Tô Mỹ Lệ nói đúng. Tô Trác dù có xấu xa đến mức nào cũng là cha ruột của cô. Sự thật này mãi mãi không có cách nào phủ nhận.

“Thư Uyển, con sao thế?” Thấy cô nhai mãi một miếng cơm trong miệng, Châu Viên Cầm liền hỏi.

Cô thảng thốt giật mình, vô thức nhìn sang Vương Gia Vỹ rồi cúi đầu, nói nhỏ:

“Con không sao ạ?”

“Có phải cảm thấy khó chịu trong người không? Hay là thức ăn không hợp khẩu vị? Ta bảo người hầu nấu cái khác cho con nhé?”

“Không phải! Mấy món này rất ngon ạ.”

Tô Thư Uyển vừa nói vừa gắp thức ăn lên bát. Dù không có tâm trạng nhưng vẫn ăn để Châu Viên Cầm được an tâm. Tô Thư Uyển rời khỏi bàn trước, đi lên phòng ngủ. Châu Viên Cầm mới quay sang hỏi Vương Gia Vỹ:

“Hai đứa cãi nhau sao?”

“Không có ạ.” Hắn đang ăn bỗng khựng lại, đưa ánh mắt nhìn theo bóng lưng Tô Thư Uyển.

“Vậy là con ức hiếp con bé sao? Vương Gia Vỹ, có biết Thư Uyển đang mang thai sẽ rất nhạy cảm không? Con không được làm nó buồn!”

Lần này Vương Gia Vỹ như bị mắc nghẹn, miếng cơm nuốt thế nào cũng không trôi. Hắn ức hiếp cô sao? Làm gì có?

“Mẹ đừng đổ oan cho con.”

Vương Gia Vỹ khịt mũi, thấy Tô Thư Uyển có vẻ buồn, hắn chợt hiểu ra điều gì đó. Nhai hết miếng cơm trong miệng, Vương Gia Vỹ cũng dừng đũa.

“Con lên xem cô ấy thế nào? Chúc mẹ ăn ngon miệng.”

Lên lầu, đẩy nhẹ cánh cửa phòng, Vương Gia Vỹ nhìn thấy Tô Thư Uyển đang ngồi trên ghế, chăm chú xem cái gì đó. Hắn tiến lại gần, cô liền đóng quyển sổ kia lại, nhìn qua hình như là quyển album ảnh.

“Em thấy mệt trong người à?”

“Không có.”

“Hay là vì chuyện của Tô Trác? Nếu như em…”

“Đừng nhắc đến ông ấy nữa.” Tô Thư Uyển thở dài.

Cô không cho Vương Gia Vỹ nói tiếp, chỉ sợ lại dẫn đến bất hòa, cãi vả. Cô không muốn tâm trạng xấu của mình ảnh hưởng đến đứa trẻ.

“Em xuống nhà đi dạo với quản gia Thẩm một lát. Gia Vỹ, nếu anh có công việc thì cứ xử lý đi.”

Biết cô đang trốn tránh mình, Vương Gia Vỹ cũng không còn cách nào khác, ậm ừ một tiếng cho qua. Hắn nghĩ đến yêu cầu của người đại diện bên phía Lins, vốn định trao đổi với Tô Thư Uyển nhưng hiện tại cô đang không vui, tốt nhất không nên bị hắn làm phiền.

Quyển album cũ vẫn còn trên bàn, Vương Gia Vỹ mở ra xem. Có vài tấm ảnh hiếm hoi của Tô Thư Uyển lúc còn nhỏ. Quả nhiên là người con gái trong tim hắn, lúc nào cũng xinh đẹp, khả ái. Nói xem con của họ nếu thừa hưởng nét đẹp của hai người thì sẽ ưu tú đến mức nào?

Có cả ảnh của Tô Trác khi còn trẻ. Vương Gia Vỹ đoán cô đang nhớ cha. Tô Thư Uyển quá hiếu thảo, quá hiểu chuyện, nhưng cũng vì thế mới dễ đau lòng.

Còn có ảnh của một người phụ nữ khác, dung mạo xinh đẹp, nhìn kỹ có nét hao hao giống Tô Thư Uyển bây giờ. Người này chắc không phải là Lý Mộc Hương, mà có lẽ là mẹ ruột của Tô Thư Uyển.

Vương Gia Vỹ ngắm nhìn bức ảnh, đột nhiên khựng người, khớp ngón tay hơi cứng lại. Người phụ nữ hắn nghĩ là mẹ ruột của cô, trông lại khá quen mặt.

Thời gian có thể thay đổi, nhưng nét đặc trưng trên gương mặt mỗi người vẫn là độc nhất vô nhị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.