“Giúp… giúp chuyện gì?” Lâm Túc Kỳ tròn xoe mắt hỏi lại.
Tô Thư Uyển nắm lấy tay cô, chân mày hơi nhíu lại biểu lộ vẻ lo lắng trên gương mặt. Cô nói:
“Giúp tớ trốn khỏi nơi này.”
“Cậu nói sao? Cậu muốn rời khỏi dinh thự ư?”
Tô Thư Uyển dứt khoát gật đầu.
“Tất nhiên, tớ sẽ không làm luyên lụy cậu.” Cô nói với Lâm Túc Kỳ.
Tô Thư Uyển vẫn chưa nghĩ được kế hoạch cụ thể, nhưng chắc chắn cô sẽ không để chuyện của mình ảnh hưởng đến người khác. Lâm Túc Kỳ là một trong những người hiếm hoi Tô Thư Uyển có thể tin tưởng ngay lúc này, vì vậy cô mới mở lời nhờ vả cô ấy.
“Thư Uyển, thiếu gia rất yêu cậu, anh ấy sẽ bảo vệ cho cậu. Biết đâu hai người có thể…”
“Không đâu! Vương Gia Vỹ chắc chắn sẽ không thắng được mẹ của mình.”
Tô Thư Uyển cười nhàn nhạt, dẫu biết người đàn ông kia tính tình ngang tàn. Hắn không sợ trời không sợ đất, nhưng cô biết nếu phải lựa chọn giữa cô và người sinh ra mình, hắn nhất định sẽ chọn Châu Viên Cầm.
Cha hắn mất sớm, bà là người nuôi nấng hắn lớn khôn. Có đứa con nào lại cãi lại lời mẹ của mình?
Như vậy là bất hiếu!
“Tớ không thể để nhà họ Vương cướp con của tớ được. Túc Kỳ, xin cậu đấy…”
“Được, tớ sẽ giúp cậu.” Lâm Túc Kỳ liền đồng ý, tay nắm chặt lấy tay Tô Thư Uyển để trấn an.
Sau đó cô ấy hỏi thêm:
“Cậu định sẽ thế nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476451/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.