Tô Thư Uyển xông đến giật lấy quyển album ảnh trên tay Vương Gia Vỹ, nhưng lại không cẩn thận làm nó rơi xuống đất. Hai người cùng lúc giành lấy, cuối cùng vẫn là cô nhanh tay hơn một bước.
Bức ảnh Tô Thư Uyển chụp cùng Mạc Thiên bị cháy rụi, những tấm ảnh khác may mắn không bị hư hỏng nhiều. Cô cầm chắc cuốn album ảnh trong tay, giận dữ nhìn trừng trừng người đàn ông trước mặt.
“Vương Gia Vỹ, rốt cuộc anh đang nổi cơn điên gì nữa vậy?”
Tô Thư Uyển thừa biết cái tính hay ghen của hắn, nhưng không ngờ lại thái quá đến vậy. Thậm chí Vương Gia Vỹ còn không thèm hỏi cô cho rõ đã độc đoán làm theo ý mình.
“Em còn giữ ảnh chụp cùng với Mạc Thiên. Tô Thư Uyển, anh phải hỏi em mới đúng, rốt cuộc em có xem anh là bạn trai của mình không?”
Nhìn thấy bạn gái mình còn giữ ảnh chụp cùng người đàn ông khác, thử hỏi Vương Gia Vỹ có thể bình tĩnh sao?
“Anh đang nghĩ em là loại người gì, dùng một tấm ảnh cũ liền có thể đánh giá? Vương Gia Vỹ, anh còn muốn em phải thế nào nữa? Hay là sau khi yêu anh, em không được có bất cứ mối quan hệ xã giao nào với người khác giới thì anh mới hài lòng hả?”
Cho dù Tô Thư Uyển từ chối lời tỏ tình của Mạc Thiên, nhưng cô vẫn xem anh ta như một người bạn tốt. Một tấm ảnh cũ chụp chung, sao phải đốt đi? Giữa hai người không có chuyện gì mờ ám, chỉ có Vương Gia Vỹ tự suy diễn, mà cô thì không thích cái lối suy nghĩ độc đoán của hắn chút nào.
Tô Thư Uyển không thèm giải thích, mà chất vấn ngược lại Vương Gia Vỹ. Nước mắt cô bắt đầu rưng rưng, hai bả vai run lên không thể kiểm soát được.
Vương Gia Vỹ bước lại gần, nhưng Tô Thư Uyển lại lùi về phía sau.
“Thư Uyển, anh…”
“Em còn phải đi tắm, anh về phòng đi, khi khác chúng ta nói chuyện.”
Cô đột nhiên không muốn nghe Vương Gia Vỹ nói nữa, trực tiếp đẩy hắn ra ngoài, đóng cửa lại. Vương Gia Vỹ đứng thất thần nhìn cánh cửa đóng chặt, rồi vò đầu bứt tai đầy khó chịu.
Hắn vừa làm cái quái gì thế?
Lẽ ra hắn mới là người nên tức giận, nhưng đang yên đang lành lại bị cô giận ngược lại.
Chết tiệt! Đúng là khó hiểu mà.
Tô Thư Uyển mang theo tâm trạng nặng nề đi vào trong nhà tắm. Cô đứng dưới vòi sen, mặc cho nước lạnh xối lên người. Cô không giận Vương Gia Vỹ, chỉ là không muốn nhìn thấy hắn độc tài như vậy, cứ luôn muốn kiểm soát người khác, áp đặt họ theo ý thích của mình.
Ra khỏi nhà tắm, Tô Thư Uyển cầm khăn lau khô tóc. Điện thoại đúng lúc đổ chuông, là tin nhắn của một số điện thoại lạ.
Không ngờ lại là Tô Mỹ Lệ, bởi vì cô chặn số cô ta, cho nên mới phải dùng đến phương án này.
Đại loại cô ta cảm kích vì Tô Thư Uyển đã đem tiền đến cho Tô Trác chữa bệnh, sau đó kể lể đôi ba điều, muốn vay cô thêm một ít để giải quyết vấn đề cá nhân.
Tô Thư Uyển nhíu mày không hiểu gì. Cô không hề gửi tiền cho họ, vì vậy đã gọi điện thoại hỏi Tô Mỹ Lệ cho rõ ràng.
“Cô nói linh tinh cái gì vậy? Tôi gửi tiền đến bệnh viện cho các người bao giờ hả?”
Nhưng rồi câu trả lời của Tô Mỹ Lệ khiến cô càng thêm bất ngờ.
Là Vương Gia Vỹ đích thân đem tiền đến cho họ. Hắn giấu Tô Thư Uyển để làm chuyện này.
Tô Thư Uyển từ chối cho Tô Mỹ Lệ mượn tiền, sau đó cắt ngang máy. Cô định đi sang phòng hỏi Vương Gia Vỹ cho ra lẽ, nhưng bàn tay đang cầm tay nắm cửa bỗng khựng lại, Tô Thư Uyển đã ở yên trong phòng.
Sáng hôm sau,
Vương Gia Vỹ tìm Tô Thư Uyển, xuống nước làm hòa. Hắn ôm lấy eo cô, đầu cọ vào sau gáy mùi mẫn.
“Còn giận anh sao?”
“Em nói giận anh lúc nào? Không có!”
Miệng thì nói không có nhưng nhìn thái độ của Tô Thư Uyển kìa? Vương Gia Vỹ đột nhiên cảm thấy cô thật nhỏ mọn.
“Không giận nữa, vậy thì… hôn anh một cái đi?”
“Trẻ con! Em không làm.” Tô Thư Uyển gỡ vòng tay hắn ra.
Cô phải cứng rắn để trị cái tính độc đoán của hắn mới được.
“Anh làm gì thì làm đi, em còn có việc.”
Tô Thư Uyển rời đi ngay sau đó, bỏ lại Vương Gia đang đứng chưng hửng ở đó. Hắn đã dỗ dành cô đến mức này, cô còn chưa chịu sao?
Nhỏ nhặt!
Hôm nay là cuối tuần, Vương Gia Vỹ không đi làm, Tô Thư Uyển cũng không đi học, nhưng hắn lại phải ra sân bay đón Hàn Chiêu Dao.
Chuyện lần trước Vương Minh Tuyết hãm hại Tô Thư Uyển, Vương Gia Vỹ không trực tiếp vạch trần. Nghe nói cô ta vừa dính vào một vụ bê bối đánh nhân viên trong quán bar, nhưng đã dùng tiền chèn ép vụ việc, hắn bèn cho Trần Kiều đi điều tra lại.
Vương Gia Vỹ sẽ lợi dụng điều này, dạy cho Vương Minh Tuyết một bài học nhớ đời.
Chín giờ sáng, hắn lái xe ra sân bay đón Hàn Chiêu Dao. Châu Viên Cầm nhân ngày nghỉ đi chùa cùng Thẩm Hoa, những người hầu vẫn phải làm công việc nhà, chỉ là trước khi quản gia Thẩm đi, Lâm Túc Kỳ đã xin bà buổi chiều cho cô ấy ra ngoài mua chút đồ gửi về quê cho cha mẹ.
Lâm Túc Kỳ rủ Tô Thư Uyển cùng đi, cô liền vui vẻ đồng ý.
Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết nhìn thấy Tô Thư Uyển gật đầu với Lâm Túc Kỳ, bèn nhìn nhau cười đầy khó hiểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]