Chương trước
Chương sau
Tô Thư Uyển nấc nghẹn thành tiếng, nước mắt rơi lã chã xuống hai gò má. Vương Gia Vỹ sẽ không thể biết được cô đang đau đớn, tuyệt vọng đến mức nào.

Tưởng tượng vào thời điểm bạn cảm thấy bế tắc nhất trong cuộc sống thì một người đàn ông xuất hiện, ở bên cạnh che chở cho bạn. Nhưng đùng một cái, bạn biết tất cả chỉ là giả dối, anh ta đột ngột buông tay bạn ra, thản nhiên nhìn bạn một lần nữa rơi xuống hố sâu vạn trượng, thì lúc đó, bạn sẽ thế nào?

Tô Thư Uyển đang trải qua cảm giác tương tự. Cô đã dũng cảm đón nhận tình cảm từ Vương Gia Vỹ, đến cuối cùng hắn lại xem cô như một con ngốc mà thỏa sức chơi đùa.

“Anh không thích tôi, nhưng lại làm ra vẻ rất thích tôi. Vương Gia Vỹ, rốt cuộc anh có mục đích gì?”

“Thư Uyển, mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu.”

Vương Gia Vỹ hoảng hốt nhớ lại những lời mình nói với Hàn Lĩnh. Lúc đó hắn không để ý đến Tô Thư Uyển, cứ nghĩ cô còn hôn mê chưa tỉnh, nào ngờ, cô đã nghe thấy toàn bộ.

Chỉ là đó không phải là những lời nói thật lòng. Tô Thư Uyển đang hiểu lầm hắn.

“Không giống như tôi nghĩ, thì là thế nào?”

Chính tai Tô Thư Uyển nghe rõ mồn một từng chữ hắn nói ra, còn nói là hiểu lầm? Có phải Vương Gia Vỹ luôn cho rằng cô ngốc đến như vậy, thậm chí mù quáng tin tưởng hắn?

Cô lấy tay lau nước mắt, kiên nhẫn chờ Vương Gia Vỹ tiếp tục giảo biện. Thời gian tưởng chừng như lắng đọng, không gian xung quanh hai người im phăng phắc không có lấy một tiếng động. Năm phút đồng hồ trôi qua, Vương Gia Vỹ mới chậm rãi cất lời:

“Thư Uyển, nếu anh nói mọi thứ anh làm, mọi lời anh nói ra đều để bảo vệ em. Vậy thì em có tin anh không?”

Một người ngạo mạn như Vương Gia Vỹ, không sợ trời không sợ đất, lại có lúc nhún nhường, liệu người khác có tin không?

Hắn từng mạnh miệng tuyên bố chỉ cần là việc hắn thích thì không một ai có thể ngăn cản cả. Nhưng rồi sau khi hắn dành tình cảm cho Tô Thư Uyển, nhiều thứ như bị đảo lộn. Có những chuyện, hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc để không làm tổn thương Tô Thư Uyển.

“Anh nói xem tôi phải tin thế nào đây?”

Nói với người đàn ông khác rằng mình không thích cô, đó là bảo vệ cô sao? Tô Thư Uyển nghĩ Vương Gia Vỹ chỉ đang tìm cách chống chế cho qua mọi chuyện mà thôi.

“Hành động của anh, lẽ nào không đủ để khiến em tin anh sao?”

Vương Gia Vỹ ngồi xuống giường, chậm rãi vươn tay sờ lên mái tóc Tô Thư Uyển. Ánh mắt hắn nhìn cô đầy thâm tình, thậm chí còn khiến cô gái này trong tức khắc quên mất bản thân đang rất hận hắn.

Tô Thư Uyển mím môi im lặng, Vương Gia Vỹ tiếp tục nói:

“Hàn Lĩnh không phải là người giỏi giấu giếm chuyện gì, cho nên nếu cậu ấy biết anh thích em, sớm muộn gì mẹ anh cũng sẽ biết. Lúc đó, anh không suy nghĩ được nhiều, chỉ có thể nói như vậy để bảo vệ cho em. Nhiều lúc, anh thật sự rất sợ mẹ làm tổn thương em, rất sợ…”

Giọng Vương Gia Vỹ nhỏ dần, lần đầu tiên hắn thể hiện bộ mặt yếu đuối của bản thân. Con người ngang tàn trước đây đã bị cô gái kia đánh gục, trong phút tức thời lại như một kẻ hèn hạ, lo sợ đủ điều.

Hắn một lần nữa ôm lấy tấm thân nhỏ bé của Tô Thư Uyển. Lần này, cô không chống cự nữa, nhưng nước mắt lại chảy ra không ngừng. Tô Thư Uyển có thể cảm nhận được sự chân thành từ hắn, một cách rất chân thực.

Là như vậy sao? Vương Gia Vỹ thật sự sợ mẹ hắn làm tổn thương cô nên mới chọn cách nói dối?

“Tin anh có được không? Tô Thư Uyển, anh yêu em.”

Lần này không phải đơn giản là chữ thích, mà là yêu. Vương Gia Vỹ nói yêu Tô Thư Uyển, cô ngây người, không dám tin đó là sự thật…

“Đừng giận anh nữa, có được không?”

Vương Gia Vỹ nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt, dịu dàng lấy tay lau đi. Hắn không muốn nhìn thấy cô khóc, bởi vì như thế, hắn sẽ thấy đau lòng.

Tô Thư Uyển nấc nhẹ lên, run run nói:

“Gia Vỹ, hứa với em, sau này không được nói ra những câu khiến em hiểu lầm nữa.”

“Được, anh hứa!”

Hiểu lầm được hóa giải, cơ mặt Vương Gia Vỹ mới giãn ra đôi chút. Hắn ôm lấy Tô Thư Uyển, nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát, như thể sợ cô sẽ rời bỏ hắn mà đi vậy.

“Thư Uyển, xin lỗi em. Xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy bất an như vậy.”

Vương Gia Vỹ cúi xuống, ngậm lấy cánh môi mềm đang run rẩy. Tay hắn đỡ lấy sau gáy Tô Thư Uyển, nâng niu người con gái trong lòng từng chút một.

Hai người ở trong phòng, thể hiện một màn tình cảm thắm thiết, nhưng lại đâu biết có một người đàn ông đang đứng bên ngoài, thông qua khe cửa mở hé chứng kiến toàn bộ mọi chuyện.

Mạc Thiên đút tay vào túi quần, lẳng lặng rời đi. Hắn không tin một con người ngông nghênh như Vương Gia Vỹ, lại có thể vì Tô Thư Uyển mà thay đổi lớn đến vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.