Chương trước
Chương sau
Trước đây Tô Thư Uyển khó chịu vì không muốn nhìn thấy hai anh em họ bất hòa, bây giờ càng thêm khó chịu vì biết Vương Gia Vỹ lợi dụng tình cảm của cô để hơn thua với Mạc Thiên.

Phải. Tô Thư Uyển nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đã hiểu vì sao Vương Gia Vỹ tỏ tình với mình rồi.

Chắc chắn hắn cho rằng việc có được cô là chiến thắng Mạc Thiên. Hóa ra từ đầu đến cuối, Tô Thư Uyển chỉ là một con cờ trong tay Vương Gia Vỹ, tùy ý để hắn định đoạt.

Tình cảm chân thành bị đem ra đùa giỡn, trái tim Tô Thư Uyển như bị người ta giẫm lên, chà đạp thật mạnh. Tô Thư Uyển kiềm lòng, cố gắng để bản thân không khóc. Cô nhìn Mạc Thiên, nhắc lại lời của mình.

“Em vẫn ổn, cho nên anh không cần lo lắng đâu.”

“Thư Uyển, anh xin lỗi. Xin lỗi vì đã không bảo vệ được em.”

Mạc Thiên lặng người, cảm thấy vô cùng hối hận. Rõ ràng biết Tô Thư Uyển lựa chọn Vương Gia Vỹ, nhưng anh ta vẫn không tránh khỏi cảm giác tự trách vì đã không quan tâm đến cô suốt thời gian qua. Tình yêu cần đấu tranh, nhưng Mạc Thiên lại từ bỏ một cách dễ dàng như vậy. Bất chợt anh ta hiểu ra rằng, tình cảm có thể bồi đắp dần, nhưng người bên cạnh mình cả đời nhất định phải là người thích hợp.

Mà so với Vương Gia Vỹ, trăm vạn lần cũng là Mạc Thiên thích hợp với Tô Thư Uyển hơn nhiều.

“Em muốn vào nhà vệ sinh. Mạc Thiên, giúp em.”

“Thư Uyển, để anh đỡ em.” Vương Gia Vỹ vươn tay định đỡ Tô Thư Uyển, nhưng cô thà nắm lấy tay Mạc Thiên còn hơn là động vào người hắn.

Khóe mắt đỏ au nhìn người đàn ông trước mặt, Tô Thư Uyển thốt ra một câu nghẹn ngào:

“Không cần! Thiếu gia, sau này không làm phiền anh quan tâm đến cuộc sống của tôi nữa.”

Mạc Thiên đẩy Vương Gia Vỹ ra, trực tiếp bế Tô Thư Uyển vào nhà vệ sinh. Anh ta giúp cô đóng cửa, rồi đứng ở bên ngoài đợi.

Vương Gia Vỹ ngây người một lúc, trong lòng như có cơn sóng cuộn trào không thể dập tắt, vô cùng khó chịu. Vì sao Tô Thư Uyển lại trở nên lạnh nhạt với hắn như vậy? Rốt cuộc hắn đã làm gì sai cơ chứ?

“Tô Thư Uyển, em muốn gì? Em tránh né anh, rồi nhận sự quan tâm từ Mạc Thiên. Em cho rằng làm như vậy vì nghĩ có thể khiến anh tức điên lên sao?” Vương Gia Vỹ bỗng nhiên mất kiểm soát, vừa thấy Tô Thư Uyển bước ra ngoài đã chất vấn cô.

Tô Thư Uyển không còn sức lực, vết thương ngoài da vẫn còn chưa lành miệng. Đầu óc cô đau như búa bổ, hoàn toàn không muốn đôi co với hắn.

“Tôi chẳng muốn gì cả, chỉ mong Vương thiếu cho tôi mấy ngày được yên ổn thôi.”

Cổ tay bị Vương Gia Vỹ nắm chặt, Tô Thư Uyển cũng không buồn gỡ ra. Nói đúng hơn là cô chẳng còn sức để gỡ nó ra nữa. Ánh mắt vô hồn nhìn xuống sàn nhà, gương mặt cứng đờ không biểu đạt cảm xúc.

“Đủ rồi, anh đi ra ngoài đi. Nếu còn chút lương tâm thì hãy để Thư Uyển được thoải mái.”

Mạc Thiên không chịu được, ngay lập tức nắm lấy cánh tay Vương Gia Vỹ, muốn hắn buông Tô Thư Uyển ra.

Một phút trôi qua, cánh tay người đàn ông kia đã hạ xuống. Hắn xoay người, lẳng lặng bỏ ra ngoài.

Hôm đó, Vương Gia Vỹ đến công ty, chẳng thể tập trung làm việc.

Buổi tối hắn về nhà, không thiết ăn uống. Châu Viên Cầm cuối cùng đã mở lời làm lành với hắn, Vương Gia Vỹ chỉ ậm ừ cho qua, rồi tự nhốt mình trong phòng.

Vương Gia Vỹ không muốn mối quan hệ giữa mình và Tô Thư Uyển cứ giống như hiện tại. Hắn biết mẹ hắn làm sai, biết cô giận bà, nhưng hắn thật sự yêu cô, muốn ở bên cạnh bảo vệ cô.

Buổi tối hôm đó, Vương Gia Vỹ đã vào phòng Tô Thư Uyển.

“Thư Uyển, chúng ta nói chuyện đi.”

“Vương Gia Vỹ, hiện tại tôi mệt lắm, đã mười giờ tối rồi, có gì để ngày mai hẵng nói đi.”

Tô Thư Uyển không muốn đối diện, không muốn nhìn thấy mặt Vương Gia Vỹ. Mỗi lần như vậy, cô sẽ nhớ đến câu nói của hắn với Hàn Lĩnh, rằng từ trước đến bây giờ, hắn chưa từng thích cô dù chỉ là một chút.

“Anh xin lỗi. Thư Uyển, em đừng giận anh có được không?”

“Vương Gia Vỹ, anh nói xem tôi nên giận anh cái gì?”

Tô Thư Uyển thở hắt một hơi, khóe môi nhếch lên cười khẩy. Lẽ nào Vương Gia Vỹ biết cô đã nghe hết những lời hắn nói với Hàn Lĩnh rồi sao?

“Anh…”

Vương Gia Vỹ trầm mặc, năm đầu ngón tay từ từ nắm chặt lại với nhau. Trước đây cho dù hắn làm sai thì cũng chưa chắc đã nói ra câu xin lỗi, còn bây giờ, Vương Gia Vỹ lại có thể bất chấp nhận lỗi để làm lành lành với Tô Thư Uyển.

“Anh thay mẹ xin lỗi em. Bà ấy giận quá mất khôn, chưa kịp tìm hiểu mọi chuyện đã phạt oan em. Anh đã điều tra rồi, cũng đã biết người đứng phía sau cố tình hãm hại em. Thư Uyển, em đừng giận anh có được không?”

“À, anh nghĩ tôi giận vì chuyện của mẹ anh sao?” Tô Thư Uyển nhìn sâu vào đôi mắt Vương Gia Vỹ, giọng điệu chua chát mang theo sự thất vọng não nề.

Vương Gia Vỹ vẫn không hiểu, lẽ nào hắn đoán sai sao?

“Vậy là vì cái gì? Tô Thư Uyển, em nói cho anh biết được không? Em cứ lạnh nhạt với anh như vậy, anh thật sự rất khó chịu.”

Khóe mi Tô Thư Uyển rũ xuống, nước mắt không cầm được mà cứ tuôn ra. Vương Gia Vỹ còn định giả vờ đến bao giờ nữa, đến lúc nào hắn mới thừa nhận, tất cả những gì hắn bày ra trước mắt đều là để lừa gạt cô đây?

“Vương Gia Vỹ, tôi tự hỏi rốt cuộc anh từng có tình cảm với tôi không, hay chỉ xem tôi như một con rối để giật dây thôi hả? Lợi dụng lòng tin của người khác, có phải cảm thấy sảng khoái lắm đúng không? Trước nay anh luôn là như vậy, luôn muốn lấy nỗi đau của người khác làm thú vui cho mình, chưa từng thay đổi.”

“Thư Uyển, em nói gì thế? Anh thích em là thật. Trên đời này có nhiều thứ không thể chắc chắn, nhưng tình cảm của anh, em tuyệt đối không được nghi ngờ.”

Vương Gia Vỹ ôm lấy Tô Thư Uyển, nhưng bị cô cự tuyệt đẩy ra. Mặc cho vết thương khắp người đang muốn rách toạc, cô vẫn không hề cảm thấy đau đớn.

Bởi vì, Tô Thư Uyển chẳng thể cảm nhận được nỗi đau thể xác nữa rồi.

“Đừng nói dối nữa. Những lời tối qua anh nói với Hàn Lĩnh, tôi đã nghe cả rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.