Nằm ở trên giường, hai mi mắt Tô Thư Uyển bỗng chớp, mấy đầu ngón tay khẽ động.
 
Vương Gia Vỹ và Hàn Lĩnh đang chăm chú nhìn thằng vào đối phương, cho nên không nhận ra sự thay đổi của Tô Thư Uyển.
 
“Nói cái gì vậy? Hoang đường.”
 
“Hoang đường? Không phải sự lo lắng của cậu đã chứng minh tất cả rồi sao? Vương Gia Vỹ, cậu thích Tô Thư Uyển đúng không?” Hàn Lĩnh tự tin vạch trần tên bạn thân của mình.
 
Trước sự dồn ép của anh, Vương Gia Vỹ không hề tỏ ra lúng túng. Hắn cười khẩy, nhìn ra ngoài cửa sổ phòng, đáp lại tỉnh bơ:
 
“Không hề. Tôi chưa từng thích Tô Thư Uyển.”
 
Đôi mắt Vương Gia Vỹ tràn ngập tia kiên định, tuyệt đối không nhìn ra chút gian dối nào. Nhưng hắn đâu biết rằng, Tô Thư Uyển đang nằm im trên giường đã nghe thấy toàn bộ những lời hắn nói. Nước mắt cô rơi ra, tiếng nấc trong cổ họng bị ứa nghẹn, không có cách nào thoát ra được.
 
“Vậy thôi, tôi còn có việc bận nên về trước đây. Vết thương của cô gái kia mỗi ngày bôi thuốc là được, hạn chế động nước.”
 
Bắt đầu từ ngày mai, Hàn Lĩnh sẽ để y tá đến chăm sóc cho Tô Thư Uyển. Nếu có phát sinh vấn đề nghiêm trọng thì anh sẽ đến.
 
Hàn Lĩnh đi xuống dưới cầu thang, gặp Thẩm Hoa liền hỏi thăm một chút:
 
“Quản gia Thẩm, cô gái kia sao rồi? Cái người bị đánh cùng Tô Thư Uyển, vẫn ổn chứ?”
 
“Vẫn ổn thưa Hàn thiếu. Tôi đã làm theo lời cậu hướng dẫn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476429/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.