“Sao lại không thể là tôi chứ?” Mặc kệ sắc mặt hằm hằm của Vương Gia Vỹ, Mạc Thiên bình tĩnh ngồi xuống ghế.
 
Ông chủ nhà còn có việc phải ra ngoài, ông ấy dặn dò bọn họ có cần gì thì nói với vợ của mình.
 
Bà ấy đi vào phòng, để lại không gian cho ba người trẻ tự nhiên nói chuyện.
 
Chưa cần biết mục đích Mạc Thiên đến thành phố Đông An này là gì. Có điều hắn biết được chính xác chỗ ở của Vương Gia Vỹ, thì ắt hẳn đã được người khác cung cấp thông tin rồi.
 
Ánh mắt Vương Gia Vỹ nhìn về phía Tô Thư Uyển. Cô chột dạ cúi đầu, cắn cắn môi lo lắng.
 
Không cần nói cũng biết hắn đang nghi ngờ cô.
 
“Em báo cho cậu ta?”
 
Tối qua, người mà Tô Thư Uyển nói chuyện điện thoại, chính là Mạc Thiên.
 
Khốn khiếp! Sao cô dám giấu hắn?
 
“Nói?”
 
“Không phải lỗi của Thư Uyển. Là tôi nhất quyết hỏi, nên cô ấy mới phải nói ra địa chỉ ở nơi này.” Mạc Thiên đến kéo Tô Thư Uyển về phía mình.
 
Hai chân Vương Gia Vỹ vẫn đứng yên không nhúc nhích. Tay phải hắn cuộn tròn thành nắm đấm, ngực thở mạnh, nhìn chằm chằm Mạc Thiên.
 
Hắn nhướng mày, lặp lại câu hỏi cũ:
 
“Cậu đến đây làm gì?”
 
“Dự án thành phố Đông An, tôi đã được cho phép tham gia rồi. Vì vậy, mục đích tôi ở đây cũng giống như anh thôi.”
 
Lý do này, càng khiến Vương Gia Vỹ thêm phát tiết.
 
“Ai cho phép cậu?” Hai hàm răng hắn nghiến chặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476410/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.