Chương trước
Chương sau
Tô Thư Uyển đói không còn sức, cầm chiếc nồi sắt trên tay mà run lẩy bẩy.

Cánh cửa hé mở, Vương Gia Vỹ từ bên ngoài đi vào, chỉ vào chiếc ghế gỗ nằm trơ trọi ở một góc bếp, nói:

“Sang bên đó ngồi đi, để tôi nấu mì cho em.”

“Anh… anh biết nấu?” Tô Thư Uyển ngờ nghệch hỏi lại. Căn bản, cô không tin một thiếu gia đến mang giày cũng không phải động tay còn biết làm những chuyện khác.

Vương Gia Vỹ nhìn Tô Thư Uyển như sinh vật lạ. Lẽ nào cô nghĩ hắn đần độn đến mức ngay cả một nồi nước sôi cũng không biết nấu?

“Thừa thãi. Bảo em làm gì thì cứ nghe theo là được.”

“Thôi, vẫn là để tôi tự nấu thì hơn.” Tô Thư Uyển sợ để cho Vương Gia Vỹ nấu, không biết đến bao giờ cô mới được lấp đầy chiếc bụng đói.

“Muốn chống đối? Hay là… em thích bị phạt?” Hắn ghé sát mặt lại gần Tô Thư Uyển, hơi thở ấm áp phả ra theo lời nói.

Hai bên mang tai cô đỏ hết cả lên, đôi mắt trân trân nhìn hắn, một lúc ngại ngùng lại nhìn sang nơi khác. Cách nói chuyện của Vương Gia Vỹ vẫn luôn cợt nhả, trêu người như vậy, nhưng không hiểu sao lúc này, Tô Thư Uyển lại vô cùng ngại.

“Vậy thì… làm phiền anh.”

Đến cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn ngồi ở ghế đợi hắn.

Cứ tưởng người đàn ông kia sẽ lóng ngóng không biết làm gì, ai ngờ lại khá chuyên nghiệp. Vương Gia Vỹ rót nước vào trong nồi, đặt lên bếp gas đun cho đến khi sôi lên lấy nước trụng hai vắt mì, rồi đổ ra rổ sắt để ráo.

Bên trong ngồi vẫn còn nước, hắn tiếp tục cho rau cải đã rửa sạch, cắt nhỏ vào. Tiếp đến bỏ mì từ rổ sắt vào nồi, nấu đến khi nước sôi lại thì tắt bếp.

Bát mì nóng hổi đặt trước mặt Tô Thư Uyển, tuy rất đơn giản nhưng đối với cô lúc này lại vô cùng ngon miệng.

Tô Thư Uyển thổi phù phù, không màng hình tượng mà hút sồn sột từng đũa mì nóng. Vương Gia Vỹ ngồi một bên còn phải cảm thán, vội ngăn cô lại:

“Ăn từ từ thôi, tôi đâu có giành ăn với em?”

“Đằng kia còn mấy gói mì, nếu em thấy chưa no, tôi lại đi nấu tiếp.”

Tức khắc, hắn đã nhận được ánh mắt oán thán của Tô Thư Uyển. Nếu không phải lạc đường, cô đã chẳng phải đói như vậy!

“Nhờ phúc của anh, nên tôi mới phải ăn như kẻ sắp chết đói đây.”

Nghe vậy, Vương Gia Vỹ liền im bặt.

Vì đói, Tô Thư Uyển ăn rất nhanh, chưa đến mười lăm phút cô đã xử đẹp bát mì, húp sạch không chừa lại một giọt nước.

Vấn đề ăn uống đã xong, Tô Thư Uyển lại bắt đầu phiền não. Ở đây chỉ có một phòng trống, cô và Vương Gia Vỹ biết phải làm sao đây?

Ngủ cùng phòng với hắn, khác nào tự chui đầu vào rọ!

Trở về phòng, Vương Gia Vỹ ngồi trên giường, Tô Thư Uyển nói mình ra ngoài nghe điện thoại.

Gió lạnh, cô không trụ được lâu, được một lúc thì quay lại.

“Nói chuyện điện thoại với ai thế?”

“Hả?” Tô Thư Uyển giật mình, ánh mắt nhìn Vương Gia Vỹ không mấy tự nhiên.

Hắn bước đến, nghiêng đầu nhìn cô. Nói nhỏ nhẹ như vậy cũng hoảng hốt là thế nào?

“Tôi hỏi em vừa mới ra ngoài nói chuyện điện thoại với ai?”

“Với… với bạn.” Tô Thư Uyển đáp qua loa một câu.

Vương Gia Vỹ không nghĩ nhiều. Hắn trải chăn bông mà bà chủ nhà cho mượn để lót giường, sau đó trực tiếp ngả lưng xuống.

“Ngủ thôi.”

“Đêm nay tôi ngủ dưới sàn.” Tô Thư Uyển nhìn xuống sàn nhà lạnh ngắt khiến cô co rúm mấy đầu ngón chân, cổ họng nuốt nước bọt ừng ực.

“Trong điều kiện lạnh giá thế này?” Vương Gia Vỹ ngồi bật dậy, chậc lưỡi nói.

Biết rõ vì sao cô không dám trên giường, hắn nhún vai, cam đoan:

“Nằm ở đây, tôi đâu có ăn thịt em? Sợ quái gì?” Nói xong thì chỉ tay lên phần giường bên cạnh mình.

Không ăn thịt? Lẽ nào hắn định nuốt cả xương?

Nghĩ đến, Tô Thư Uyển rùng mình, kiên quyết lắc đầu từ chối.

Chưa đầy mấy giây sau, Vương Gia Vỹ đã đến bên cạnh cô, dứt khoát bế cô gái kia lên, ôm về phía giường.

“Gia Vỹ, anh làm gì đấy?”

“Ngủ?”

Chống đối hắn, cô chưa đủ sức!

Tô Thư Uyển biết có phản kháng cũng vô dụng, đành nằm ra một góc sát mép giường, cuộn chăn nằm ngủ.

Nhưng mà người đàn ông kia lại nằm sát vào Tô Thư Uyển, ép lưng cô vào ngực của hắn.

“Anh… buông tôi ra.”

“Tôi lạnh! Em ngoan, nằm yên đi.” Vương Gia Vỹ khép mắt, lầm bầm trong miệng.

Sống lưng Tô Thư Uyển cứng đờ, khó khăn nhúc nhích trong cái ôm chặt của hắn. Vương Gia Vỹ thấy cô chưa ngủ, suy nghĩ một hồi mới hé môi mở lời.

“Tô Thư Uyển, chấp nhận yêu đương với tôi khó vậy sao?”

“Thử một lần cũng không được?”

“Có phải em nên thử một lần không? Tự mình kiểm chứng xem con người tôi có thối tha như những gì em nghĩ?” Vương Gia Vỹ bộc bạch.

Tô Thư Uyển nặng nề thở dài một hơi. Cô không tin Vương Gia Vỹ lại nghiêm túc muốn xác lập mối quan hệ với mình. Thân phận, địa vị hay tính cách, hai người đều trái ngược.

Hay giống như người ta nói, nam châm trái dấu thường hút nhau?

Cảm giác của Tô Thư Uyển đối với Vương Gia Vỹ rất lạ. Càng ngày, cô càng bị hắn thu hút. Nhưng mà, giữa hai người, liệu có cái gọi là tình yêu không?

“Lần trước tôi đã nói anh muốn làm gì thì làm rồi sao? Anh còn muốn thế nào nữa?” Tô Thư Uyển nhắc lại câu nói cũ, không chấp nhận cũng chẳng từ chối.

Vương Gia Vỹ bất giác luồn tay vào áo cô, mò mẫm đến hai đỉnh đồi đang nhô cao, không ngừng xoa bóp.

“Đó không phải câu trả lời, mà là trốn tránh!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.