Mới hai tháng đầu làm việc trong Vương thị, biểu hiện của Mạc Thiên vô cùng xuất sắc, cộng thêm phong cách ôn hòa sẵn có và bản tính khiêm nhường của mình, anh ta thật sự rất được lòng các vị lãnh đạo ở tập đoàn.
Hôm nay Mạc Thiên dưới sự ủy quyền của Vương Cẩn, thành công ký kết hợp đồng, mang về một mối làm ăn lớn cho Vương thị. Độ nhận diện của anh ta ngày càng cao, thậm chí các vị cổ đông còn đang cân nhắc, muốn đề xuất Mạc Thiên lên vị trí phó tổng giám đốc trong cuộc họp sắp tới.
Châu Viên Cầm nghe ngóng được tin tức, trong lòng thấp thỏm không yên. Trước giờ bà vẫn là người phụ nữ mạnh mẽ, phán đoán sáng suốt, nhưng không hiểu sao trước đứa con riêng của chồng này, bà lại thấy lo sợ.
Mạc Thiên là một mối đe dọa quá lớn đối với Vương Gia Vỹ, con trai của bà. Xét về thân phận hay trí tuệ, anh ta so với hắn, đều như một chín một mười.
Châu Viên Cầm lo lắng là thế, vậy mà Vương Gia Vỹ vẫn tỏ ra không phải chuyện gì to tát. Hắn vuốt ngược mái tóc ra đằng sau, bình thản nói:
“Nếu họ muốn đề bạt Mạc Thiên lên chức phó tổng giám đốc, vậy thì cứ để cậu ta làm.”
“Gia Vỹ, rốt cuộc con đang nghĩ cái gì thế? Để cho nó thuận lợi phát triển ở công ty, đừng nói sau này, con định giao luôn tài sản nhà họ Vương cho nó nhé?”
Vương Gia Vỹ cười khẩy, thong thả rót cho mẹ mình một tách trà.
“Nếu không thì mẹ định làm gì cậu ta? Chẳng lẽ mẹ đã quên hiện tại, ai mới là chủ nhân của Vương thị sao? Chỉ cần bản thân thật sự mạnh, thì không sợ người khác đạp đổ được.”
Nhâm nhi một ngụm trà ấm, Vương Gia nheo mắt nhìn về phía mẹ của mình. Châu Viên Cầm có lẽ đã hiểu ra lời hắn nói, bà khẽ chép miệng, thôi không nói tiếp chuyện này nữa.
Dù sao mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát. Hơn nữa Châu Viên Cầm mới là chủ tịch tập đoàn Vương thị, người khác có làm gì, ít nhiều cũng phải xem qua sắc mặt bà. Vốn dĩ bà không cần phải cuống quýt lên như vậy.
Hôm nay Vương Gia Vỹ lên phòng làm việc của mẹ mình là muốn bàn bạc với bà dự án đầu tư cho khu du lịch sinh thái ở thành phố Đông An. Mọi tiến trình vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch, nếu không có gì thay đổi thì đầu tuần sau, hắn sẽ đích thân đến tận đó thị sát trong ba ngày.
Dự án này rất có tiềm năng, đương nhiên Châu Viên Cầm sẽ ủng hộ Vương Gia Vỹ hết mình. Thảo luận xong vấn đề, hắn cầm theo tệp tài liệu quay về phòng làm việc.
“Trần Kiều, tôi hỏi cậu, phụ nữ thích được tặng món quà nào nhất?”
Thư ký Trần mang theo lịch trình công việc vào trong văn phòng gặp Vương Gia Vỹ. Hắn không mấy quan tâm mà bỏ qua một bên, trực tiếp hỏi anh câu này.
Trần Kiều gãi đầu chưa biết phải đáp thế nào. Đang yên đang lành Vương Gia Vỹ lại hỏi một câu vu vơ như vậy, sao anh suy nghĩ cho kịp?
“Phó tổng Vương, anh có thể cho tôi biết đối tượng cụ thể hơn được không? Chẳng hạn như người anh muốn tặng quà, là mẹ, em gái hay là…”
“Mua quà tặng bạn gái!” Hắn nói thẳng.
Từ sau câu trả lời của Vương Gia Vỹ, không khí trong phòng trở nên quái dị hẳn. Trần Kiều nghe thấy hai chữ bạn gái từ chính miệng hắn, không khỏi ngỡ ngàng. Anh đã đi theo Vương Gia Vỹ từ lúc mới vào công ty đến tận bây giờ, lịch trình của hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, vậy mà chuyện hắn có người yêu, anh lại không hề hay biết.
“Nói đi? Đứng đực ra đó làm gì?” Vương Gia Vỹ nhíu mày. Dạo gần đây hắn thấy Trần Kiều chậm chạp hẳn. Lẽ nào là muốn hắn thay thư ký mới?
“À… anh đã từng tặng quà cho cô ấy chưa?” Thư ký Trần hỏi tiếp. Anh cần xác nhận xem đây có phải món quà đầu tiên Vương Gia Vỹ tặng cho bạn gái không.
Nào ngờ đáp án lại ngoài dự liệu của anh. Hắn đáp:
“Đã từng. Nhiều là đằng khác.”
Trần Kiều: “…”
Mẹ nó! Thế còn phải tốn công hỏi anh làm gì?
“Phó tổng, anh tặng cái gì cho cô ấy?” Trần Kiêu nghĩ có lẽ những món quà trước không vừa ý cô gái kia nên Vương Gia Vỹ mới cần nhờ anh tư vấn.
“Vài thứ linh tinh. Ừm… áo khoác, mũ len, bao tay và đồ ăn vặt…”
Trần Kiều sốc tập hai. Anh chưa từng nghĩ Vương Gia Vỹ lại có thể tâm lý với bạn gái như vậy.
“Còn có… đồ lót nữa. Đếm sơ sơ khoảng mười bộ.”
Phụt!
Thư ký Kiều quay đi chỗ khác, suýt chút còn phun nước bọt vào mặt Vương Gia Vỹ.
Anh thề, vừa nãy anh chưa từng nghĩ tốt cho hắn!
Đã tặng cả đồ lót rồi còn hỏi qua ý kiến của anh. Cáo già kinh nghiệm đầy mình còn giả nai tơ sao? Trần Kiều híp mắt quan sát Vương Gia Vỹ, thật không hổ là phó giám đốc của anh, trong lĩnh vực nào cũng giỏi giang, vượt trội hơn người.
“Tôi thấy những món quà anh tặng, phụ nữ đều thích.”
“Biết rồi, cậu gợi ý cho tôi cái mới đi. Thứ gì lúc nào cũng có thể mang bên người, để cô ấy nhìn thấy sẽ nhớ về tôi nhiều một chút.” Vương Gia Vỹ gõ gõ ngón tay xuống bàn, chờ câu trả lời.
“Tặng dây chuyền, anh thấy sao? Lúc nào cô ấy cũng đeo nó trên cổ, vậy chắc chắn sẽ luôn nghĩ đến anh.” Trần Kiều nhanh nhảu đưa ra ý kiến. Dù sao anh cũng đâu có kinh nghiệm yêu đương, nói đại cho Vương Gia Vỹ một món quà nào đó cho xong chuyện.
Ai ngờ, phương án này lại được hắn tán thành tuyệt đối!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]