Gấp lại quyển sách trên bàn, Tô Thư Uyển thở dài thườn thượt. Nói thật, cô đã nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bước chân vào Tô gia, gặp lại những con người từng đem đến biết bao đau thương cho cô nữa. Nhưng mà, cái gọi là đạo làm con vẫn khiến lương tâm cô day dứt không ngừng.
Một đêm trằn trọc trên giường, Tô Thư Uyển không sao chợp mắt. Cô vắt tay lên trán, nằm suy nghĩ đến lời Lý Mộc Hương nói qua điện thoại. Sau cùng, cô vẫn không thể mặc kệ người cha tệ bạc đó được.
Dù sao cũng có công nuôi dưỡng hơn mười mấy năm, Tô Thư Uyển đâu thể xem Tô Trác như người dưng không quen biết?
Bên ngoài dinh thự, ánh trăng tròn vằng vặc, tỏa ra thứ ánh sáng ôn hòa bao trùm lên mọi vật. Tô Thư Uyển không ngủ được, cô rời giường, nhẹ nhàng đi xuống dưới bếp tìm nước uống.
Cảnh khuya yên tĩnh, trăng mọc rồi trăng lặn, cuối cùng nhường chỗ cho ông mặt trời chói chang bắt đầu một ngày mới.
Tô Thư Uyển quyết định quay về nhà họ Tô. Chuyện này cô không phải trực tiếp xin phép Vương Gia Vỹ, chỉ cần báo cho Thẩm Hoa biết là được.
Mỗi năm, người hầu trong dinh thự sẽ có vài ngày nghỉ phép để về thăm gia đình. Tuần trước Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết cũng vừa mới về quê, cho nên sau khi nghe Tô Thư Uyển nói muốn về Tô gia một ngày, quản gia Thẩm đã lập tức đồng ý.
Tô Thư Uyển chỉ định về nhà thăm Tô Trác một lúc, không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476396/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.