Vương Gia Vỹ đưa ra lời đe dọa, Tô Thư Uyển không thể không ra ngoài gặp hắn. Vừa nãy cô còn đồng ý xuống canteen ăn trưa cùng đám bạn, bây giờ lại phải tìm cách từ chối khéo.
 
Khoảng cách từ giảng đường đến cổng sau của trường rất xa, thời gian mười lăm phút căn bản sẽ không kịp. Tô Thư Uyển chào tạm biệt bạn học, sau đó vội vã đi tìm Vương Gia Vỹ. Đến khi cô nhìn thấy chiếc siêu xe Bugatti màu đỏ nổi bật đậu bên bãi đất trống thì nửa tiếng đồng hồ cũng đã trôi qua rồi.
 
“Lên xe đi. Đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy đói à?”
 
Tô Thư Uyển loay hoay mở cánh cửa xe ngồi vào trong. Vương Gia Vỹ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác mồ hôi của cô, không khỏi nhíu mày một cái. Trời nắng như vậy, đến một cái mũ vải đội đầu cũng không có. Cô gái này muốn tự hành hạ bản thân mình đến vậy sao?
 
Vương Gia Vỹ đưa cho cô một chai nước suối. Tô Thư Uyển nhận lấy, một hơi đã uống ừng ực hết nửa chai. Hắn chưa vội làm gì, chờ cho gương mặt đỏ bừng kia dịu lại, hắn mới khởi động động cơ xe, lái thẳng đến nhà hàng đã đặt trước.
 
“Muốn ăn món nào cứ gọi.” Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, Vương Gia Vỹ bèn đẩy nó về phía Tô Thư Uyển.
 
Cô vẫn còn mải mê ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Nội thất trong nhà hàng chuẩn phong cách Châu Âu, sang trọng và quý phái khiến cô không thể rời mắt. Vương Gia Vỹ gõ nhẹ xuống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476394/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.