Vương Gia Vỹ đưa ra lời đe dọa, Tô Thư Uyển không thể không ra ngoài gặp hắn. Vừa nãy cô còn đồng ý xuống canteen ăn trưa cùng đám bạn, bây giờ lại phải tìm cách từ chối khéo.
Khoảng cách từ giảng đường đến cổng sau của trường rất xa, thời gian mười lăm phút căn bản sẽ không kịp. Tô Thư Uyển chào tạm biệt bạn học, sau đó vội vã đi tìm Vương Gia Vỹ. Đến khi cô nhìn thấy chiếc siêu xe Bugatti màu đỏ nổi bật đậu bên bãi đất trống thì nửa tiếng đồng hồ cũng đã trôi qua rồi.
“Lên xe đi. Đứng ngây ra đó làm gì? Không thấy đói à?”
Tô Thư Uyển loay hoay mở cánh cửa xe ngồi vào trong. Vương Gia Vỹ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác mồ hôi của cô, không khỏi nhíu mày một cái. Trời nắng như vậy, đến một cái mũ vải đội đầu cũng không có. Cô gái này muốn tự hành hạ bản thân mình đến vậy sao?
Vương Gia Vỹ đưa cho cô một chai nước suối. Tô Thư Uyển nhận lấy, một hơi đã uống ừng ực hết nửa chai. Hắn chưa vội làm gì, chờ cho gương mặt đỏ bừng kia dịu lại, hắn mới khởi động động cơ xe, lái thẳng đến nhà hàng đã đặt trước.
“Muốn ăn món nào cứ gọi.” Nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, Vương Gia Vỹ bèn đẩy nó về phía Tô Thư Uyển.
Cô vẫn còn mải mê ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Nội thất trong nhà hàng chuẩn phong cách Châu Âu, sang trọng và quý phái khiến cô không thể rời mắt. Vương Gia Vỹ gõ nhẹ xuống mặt bàn, Tô Thư Uyển mới giật mình để ý đến lời nói của hắn.
“Tôi ăn cái gì cũng được. Thiếu gia, anh cứ gọi món theo khẩu vị của mình đi.” Cô đẩy ngược lại quyển thực đơn cho hắn.
Tô Thư Uyển vừa nói dứt câu, gương mặt của người đàn ông ngồi phía đối diện đã đổi sắc. Hắn hầm hầm tức giận nhìn cô, sau đó nói với người nhân viên:
“Trong thực đơn này có bao nhiêu món, đem hết ra đây cho tôi.”
Khựng lại vài giây, Tô Thư Uyển phát hiện có điều gì không đúng lắm. Cô vội kéo quyển thực đơn về phía mình rồi nói vội:
“Tôi gọi… để tôi gọi món!”
Chưa từng đến một nhà hàng cao cấp như vậy dùng bữa bao giờ, Tô Thư Uyển thật không biết phải gọi món gì. Cô dựa theo thị giác của mình, đánh giá món ăn qua hình ảnh minh họa rồi tùy tiện gọi vài món, hy vọng là hợp ý Vương Gia Vỹ.
Người nhân viên kia đứng ở một bên cũng toát mồ hôi hột, sau khi nhận được yêu cầu của thực khách thì cúi đầu chào và đi vào bên trong.
“Nhớ tên của tôi khó đến vậy sao?
“Hả?” Tô Thư Uyển giật mình hỏi lại.
Cô ngờ ngợ ra điều gì đó. Có lẽ vừa nãy, Vương Gia Vỹ không phải tức giận bởi vì Tô Thư Uyển không gọi món, mà là để ý cách xưng hô của cô với hắn.
Chính cô cũng không hiểu, vì sao dạo gần đây hắn lại trở nên thất thường, kỳ lạ đến vậy.
Thức ăn chẳng mấy chốc được mang lên bàn, từ cách trình bày đến mùi hương của chúng, hoàn hảo đến không tìm được chỗ nào chê được.
“Ăn đi, ăn nhiều vào.”
Thấy Tô Thư Uyển vẫn còn lóng ngóng với việc dùng dao, Vương Gia Vỹ liền cắt phần bít tết trong dĩa của mình, rồi đổi sang cho cô.
“Cảm… cảm ơn anh.”
Hành động quan tâm của hắn khiến Tô Thư Uyển thấy ngại. Thế nhưng chút sự ngại ngùng sao bằng cơn đói bụng ngay lúc này. Đấu tranh một hồi, cô vẫn cầm nĩa lên, ăn hết dĩa bít tết một cách ngon lành.
Vương Gia Vỹ vừa nhàn nhã dùng bữa, vừa quan sát người con gái kia. Trên người Tô Thư Uyển như có thứ gì đó đặc biệt thu hút, khiến hắn không thể rời mắt được.
“Gia Vỹ, trên mặt tôi dính gì sao?”
Bởi vì sợ hắn lại nổi giận, Tô Thư Uyển mới cố gắng đổi cách xưng hô. Hắn khá hài lòng, trên môi còn nở nụ cười yêu nghiệt.
Tô Thư Uyển ăn đến no căng cả bụng. Ăn trưa xong, cô cứ tưởng Vương Gia Vỹ sẽ lái xe đưa mình về trường, ngờ đâu hắn lại đến thẳng trung tâm thương mại.
“Anh đưa tôi đến đây làm gì?”
“Mua áo khoác mới. Chẳng phải hôm qua đã nói với em rồi sao?”
Đúng là hôm qua Vương Gia Vỹ có nói với cô. Tô Thư Uyển gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Vào trong một cửa hàng thời trang cao cấp, Vương Gia Vỹ gọi nhân viên tư vấn cho Tô Thư Uyển. Chọn mẫu áo khoác nào, màu sắc đến kiểu dáng, đều để cô tự mình quyết định.
Một loạt mẫu áo khoác mới nhất được treo trên giá mạ vàng, đẩy ra trước mặt Tô Thư Uyển. Cô thấy cái nào cũng đẹp, thật sự khó khăn để lựa chọn. Cuối cùng cô đã nhìn trúng chiếc áo khoác màu trắng có kiểu dáng gần giống với chiếc áo cũ Vương Gia Vỹ tặng cho mình, nhưng lại vô tình lật bảng giá lên xem mà giật mình bỏ xuống.
“Thích thì lấy. Dù sao cũng là tiền của tôi.” Hắn biết thừa suy nghĩ của cô, liền cầm chiếc áo kia, đưa cho người nhân viên mang đi thanh toán.
Chiều hôm đó, Vương Gia Vỹ còn đưa Tô Thư Uyển đi mua giày dép, thêm chiếc mũ vải và vài món đồ linh tinh khác giúp giữ ấm trong mùa đông này.
Tô Thư Uyển không biết đã mở miệng từ chối bao nhiêu lần, Vương Gia Vỹ vẫn bá đạo làm theo ý hắn. Nhìn đồ đạc được chất đầy lên xe, cô thở dài bất mãn.
“Tôi không muốn trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong biệt thự đâu.”
“Ý em là gì?” Vương Gia Vỹ nhướng mày hỏi.
Lời nói của cô không phải quá rõ ràng rồi sao? Hắn còn tỏ ra không hiểu?
Tô Thư Uyển chỉ vào đống đồ kia, chép môi bất đắc dĩ:
“Người khác sẽ suy nghĩ lệch lạc về mối quan hệ giữa chúng ta đó. Gia Vỹ, anh chắc chắn không muốn như vậy đâu? Có đúng không?”
“Nếu tôi bảo muốn thì thế nào? Thư Uyển, em nghĩ sao nếu chúng ta yêu đương cùng nhau?” Vương Gia Vỹ nhếch môi đầy ẩn ý.
Hắn rướn người về phía cô, ép Tô Thư Uyển ngồi dựa hẳn vào lưng ghế lái phụ.
Trái tim cô đập thình thịch, căng thẳng nhìn Vương Gia Vỹ. Rốt cuộc, trong đầu hắn đang nghĩ cái gì?
“Anh… anh đừng nói đùa như vậy. Tôi nghĩ anh vẫn là nên đem số đồ này chia cho những người khác đi, chẳng hạn như Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết…”
Chưa nói hết câu, Tô Thư Uyển đã bị Vương Gia Vỹ dùng tay chặn miệng.
Sao cô cứ phải trốn tránh làm gì? Hắn đã nói đến mức này, lẽ nào cô còn không hiểu?
“Tôi bảo đùa bao giờ? Tô Thư Uyển, tôi là đang nghiêm túc hỏi em. Trở thành bạn gái của tôi, thấy thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]