Mỗi năm cứ đến độ mấy tháng gần Tết, quản gia Thẩm sẽ trích ra một khoản tiền từ túi riêng của mình, phát hồng bao cho những người hầu sống ở trong dinh thự.
Tô Thư Uyển cũng có phần. Cô dùng số tiền này mua cho mình một chiếc áo khoác mới. Tuy rằng không thể sánh được với chiếc áo mà Vương Gia Vỹ tặng trước đó, nhưng có thì vẫn tốt hơn. Mùa đông mỗi lúc một lạnh, Tô Thư Uyển không thể ngược đãi bản thân mình thêm được.
Cô mặc chiếc áo khoác mới đến khoe với Thẩm Hoa, nhân tiện cảm ơn bà. Bà ấy bề ngoài trông có vẻ nghiêm khắc, nhưng lại là người sống rất có tình nghĩa. Thành thật mà nói, những gì quản gia Thẩm đã làm cho Tô Thư Uyển, nếu đem so sánh với những người được gọi là máu mủ ruột thịt kia thì còn tốt hơn gấp vạn lần.
Trời nhá nhem tối, Tô Thư Uyển tranh thủ ra ngoài vườn hoa, đem đống dụng cụ làm vườn cất vào trong nhà kho. Chăm chỉ một hồi lâu, cuối cùng cũng làm xong.
Sau khi cẩn thận đóng cửa nhà kho lại, cô xoay người đi vào trong nhà.
Cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô bay xào xạc dưới chân Tô Thư Uyển. Cô khẽ rùng mình, thổi phù phù một hơi vào hai lòng bàn tay rồi cho vào trong túi áo khoác.
“Tô Thư Uyển.”
Vương Gia Vỹ từ phía đối diện đi tới, cô ngước mặt lên nhìn hắn. Khoảnh khắc hắn dừng lại, giữa hai người chỉ cách nhau vài bước chân nhỏ.
Tô Thư Uyển giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476392/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.