Sau khi trở về từ đêm hội của trường đại học Bắc Đại, thái độ của Vương Gia Vỹ càng thêm phớt lờ Tô Thư Uyển. Trong lúc dùng bữa sáng, hắn còn bảo quản gia Thẩm tìm đại một công việc cho cô làm, tránh để Tô Thư Uyển đứng ở trước mặt làm ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Tô Thư Uyển không suy nghĩ quá nhiều. Cô chỉ đoán rằng Vương Gia Vỹ sinh ra cảm giác chán ghét mình từ sau lần hai người phát sinh quan hệ. Đã qua mấy ngày, bản thân cô không muốn nhớ đến sự việc ê chề, nhục nhã đó nữa.
Bị Vương Gia Vỹ lảng tránh càng tốt, ít nhất cô không cần chạm mặt hắn, rồi nghĩ về những chuyện xấu hổ hai người đã làm trên giường mà thêm khó xử. Tô Thư Uyển chỉ mong hắn có thể giữ lấy lời hứa của mình, sau một năm nữa sẽ trả lại cuộc sống tự do cho cô.
Hơn tám giờ sáng, Vương Gia Vỹ lái xe đến tập đoàn Vương thị. Nhân viên bắt gặp hắn bước ra từ thang máy dành riêng cho lãnh đạo thì cung kính cúi chào. Vốn dĩ tâm trạng của hắn đang rất bình thường, cho đến khi hắn mở cánh cửa gỗ đi vào trong phòng làm việc của mình.
Một bình cắm đầy hoa hồng nở rực đặt giữa chiếc bàn tiếp khách. Sợi nơ màu đỏ thắt ngang miệng bình đủ để Vương Gia Vỹ nhận ra đây chính là bó hoa mà hắn dặn thư ký Trần mua vào chiều hôm qua. Chưa đầy ba giây sau khi nhìn thấy nó, hai bàn tay Vương Gia Vỹ đã siết chặt thành nắm đấm, yết hầu nuốt vội xuống mà hét lên dữ dội:
“Trần Kiều, cậu vào đây ngay cho tôi!”
Thư ký Trần vừa bưng tách cà phê đến đoạn hành lang gần phòng làm việc của Vương Gia Vỹ đã nghe thấy giọng nói như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của hắn.
Mắt trái anh giật giật, gương mặt tái xanh nhưng vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh nhất để đi vào phòng nói chuyện cùng hắn.
“Phó tổng Vương, anh cho gọi tôi?” Anh rón rén đặt nhẹ tách cà phê xuống bàn.
“Hoa? Ai bảo cậu cắm ở đây?” Vương Gia Vỹ hé môi mở lời rồi nhe răng ra giống như đang cười, chỉ là nụ cười của hắn thật khiến đối phương lạnh sống lưng.
Tối qua Vương Gia Vỹ quăng lại bó hoa trên xe cho Trần Kiều, chủ yếu là muốn anh đem đi vứt. Thật không ngờ sáng nay nó lại nằm ở vị trí dễ nhìn nhất, chễm chệ trước mặt hắn. Thử hỏi, như thế này có phải đang trêu tức hắn không?
Cái tên thư ký kia có lớn mà không có khôn chút nào!
“Hoa này… anh tặng nó cho tôi, kỳ thực tôi không biết phải làm sao. Tôi cũng đâu thể mang về nhà chưng được đâu chứ? Mà vứt đi thì tiếc.” Trần Kiều cố gắng giải thích. Anh sống chung một căn hộ chung cư với ba đứa em trai, nếu đem về đó chắc chắn sẽ bị chúng nó tra hỏi đến chết mất.
“Cho nên cậu đem cắm ở đây?” Vương Gia Vỹ nhếch nhẹ chân mày, hết nhìn Trần Kiều lại nhìn bình hoa trước mặt.
Anh ngây thơ gật đầu, lập tức bị hắn giơ chân đá thẳng vào mông.
“Á, phó tổng, anh đừng thế mà!” Trần Kiều vội chạy ra xa khỏi hắn, hai tay ôm lấy mông, xoa nhẹ.
Vương Gia Vỹ bị thư ký Trần làm cho tức điên lên được! Bình thường thấy cái tên này không đến nổi nào, tác phong làm việc cũng vô cùng nhanh nhẹn. Sao bỗng nhiên đụng chuyện lại hành xử ngu ngốc đến vậy?
“Cậu cút ra ngoài đi. Tháng này trừ 20% lương thưởng.”
Trần Kiều tròn xoe mắt nhìn hắn. Thế quái nào anh lại bị trừ lương? Sáng sớm vừa mới vào công ty, anh còn chưa làm gì tên phó tổng giám đốc kia nữa mà?
“Phó tổng, tại… tại sao chứ?”
“Hỏi thêm câu nữa thì tháng sau không cần đến công ty làm việc.” Vương Gia Vỹ lên tiếng dọa nạt.
Con người với số phận hẩm hiu kia không dám nói thêm câu nào. Anh vội cúi đầu chào hắn, rồi đi nhanh ra khỏi phòng.
Đồ khó ưa mà! Dù sao Trần Kiều cũng theo cái tên khó ưa đó ba năm rồi!
Cả buổi sáng Vương Gia Vỹ không thể nuốt trôi cục tức. Đến giờ ăn trưa, hắn lấy áo khoác rời khỏi phòng làm việc, định đến nhà hàng dùng bữa.
“Phó tổng Vương, chào anh!”
“Chào phó tổng…”
Cấp dưới gặp Vương Gia Vỹ, ai nấy cũng đều nhiệt tình chào hỏi. Hắn gật đầu rồi đi lướt qua người bọn họ, hướng thẳng đến hầm giữ xe của Vương thị.
Tại đây, hắn chạm mặt Mạc Thiên. Hai người đứng đối diện nhìn nhau một lúc không nói gì, nhưng trong lòng thù ghét đối phương đến độ nào, có trời mới thấu!
Vương Gia Vỹ phóng xe đi mất hút, Mạc Thiên cũng lên ngồi vào trong xe của mình, bàn tay đang đặt trên vô lăng bỗng siết chặt.
Trước đây, anh ta từng nghĩ bản thân bước vào nhà họ Vương chỉ để vừa lòng mẹ. Nhưng mà hiện tại, Mạc Thiên thật sự muốn đấu tranh, giành lấy chỗ đứng ở công ty để khẳng định giá trị của mình trong mắt người khác.
Nhất là khi anh ta nhìn thấy Vương Gia Vỹ được người hầu trong nhà và nhân viên trong công ty cung kính đến như vậy. Mạc Thiên muốn có quyền lực, rồi dùng nó để che chở, bảo vệ cho Tô Thư Uyển!
Mạc Thiên lái xe đến trường đại học Bắc Đại, trên xe anh ta mang theo hai phần cơm vừa mới mua còn nóng hổi. Đứng gần giảng đường nơi Tô Thư Uyển học tập, anh ta gọi điện thoại cho cô. Chẳng bao lâu sau khi tan học, cô cùng vài người bạn đã ra ngoài gặp mặt.
“Mạc Thiên, anh tìm em có chuyện gì sao?” Tô Thư Uyển khá ngạc nhiên khi anh ta đến tận đây kiếm mình.
“Chiều nay em có học không?” Mạc Thiên hỏi.
Tô Thư Uyển gật nhẹ đầu. Bây giờ cô đang định ra ngoài canteen ăn cơm cùng các bạn, sau đó tranh thủ chợp mắt một lát ở thư viện để còn lấy tinh thần cho bốn tiết học buổi chiều.
“Chúng ta đi ăn cơm đi! Anh có mang theo cơm hộp, là muốn ăn cùng em.”
Các bạn của Tô Thư Uyển nghe vậy thì ồ lên, ai nấy đều tích cực đẩy thuyền cho hai người.
Cô hơi ngượng ngùng, hai má ửng hồng mà nhìn vu vơ đi chỗ khác. Mạc Thiên liền kéo Tô Thư Uyển ra ngoài canteen tìm chỗ ngồi, nhân tiện mua vài chai nước ngọt và bánh snack cho mọi người.
“Này nghe gì chưa? Tô Thư Uyển đang sống nhờ trong nhà họ Vương. Hình như cô ấy làm người hầu cho nhà bọn họ.”
“Vậy sao? Gia cảnh cô ta tệ đến mức đó, còn có tiền đóng học phí à?”
“Nghe đồn cô ta giả vờ đáng thương để quyến rũ thiếu gia nhà họ đó. Cậu biết gì chưa? Cái anh đẹp trai hôm trước, Mạc Thiên chính là đứa con thất lạc từ nhỏ của Vương gia vừa mới mới nhận lại. Báo chí đưa tin rầm rộ suốt mấy ngày liền kìa.”
“Ghê thật! Loại người như vậy còn có mặt mũi đi học sao?”
Sinh viên trong ngồi canteen nhìn vào bài đăng nóng hổi trên mạng xã hội, bàn tán không ngớt về chủ đề liên quan đến Tô Thư Uyển. Lời đàm tiếu chẳng mấy chốc truyền đến tai cô và Mạc Thiên, từng câu từng chữ rõ mồn một.
Bạn học đưa bài đăng cho Tô Thư Uyển xem. Người viết bài mượn cớ vạch trần thân thế, cố ý bôi nhọ, bêu rếu cô trên mạng xã hội. Bên dưới còn kèm hình ảnh cô bước ra từ trong xe ô tô của Mạc Thiên và một vài hình ảnh chụp lén mang ý xúc phạm khác.
Tô Thư Uyển như chết lặng, mi mắt cô rủ xuống không ngừng run rẩy. Cô làm rơi đôi đũa xuống bàn ăn, vừa định đứng lên chạy đi nơi khác thì bị Mạc Thiên kéo lại.
Anh ta đưa ánh mắt nghiêm nghị cảnh cáo những người nói xấu cô gái đang đứng bên cạnh mình. Ho một tiếng tạo sự chú ý, Mạc Thiên nhấn nhá từng chữ vô cùng rõ ràng:
“Ai nói Thư Uyển quyến rũ thiếu gia nhà họ Vương? Ai nói người như cô ấy không xứng đáng được đi học? Tôi nói cho các người biết, Thư Uyển là bạn gái của tôi. Không ai được phép xúc phạm cô ấy.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]