Suốt ba ngày liên tiếp, thái độ của Vương Gia Vỹ đối với Tô Thư Uyển vô cùng khác lạ. Mặc dù hít thở chung một bầu không khí, nhưng trong mắt hắn, cô giống như không hề hiện hữu. Thậm chí có những lúc, Vương Gia Vỹ còn chán ghét cô ra mặt.
Trên bàn ăn bày biện vô số món ăn hấp dẫn. Vương Gia Vỹ cầm đũa gắp qua loa vài món rồi lấy khăn lau miệng. Hắn hơi nghiêng đầu về phía người hầu đang đứng gần đó, thong thả cất lời:
“Rót nước.”
Vừa hay vị trí của Tô Thư Uyển rất thuận lợi làm công việc này. Cô tiến về phía trước, rót nước rồi cẩn thận đưa cho hắn:
“Thiếu gia, nước của anh đây.”
“Đổ đi.” Hắn nói bằng chất giọng lạnh tanh, gương mặt lười biếng chẳng buồn ngước lên nhìn Tô Thư Uyển.
Cô cầm chắc ly nước trên tay, bối rối còn chưa biết phải làm gì. Vương Gia Vỹ lại bình thản nói tiếp:
“Nhiễm Liên, rót cho tôi ly nước khác.”
Bình thường, chuyện gì cũng có thể đến tay Tô Thư Uyển, bởi Vương Gia Vỹ thích như thế. Lắm lúc cô còn cảm thấy phiền toái vì bị hắn sai bảo làm hết việc này đến việc khác. Nhưng mấy ngày hôm nay, Vương Gia Vỹ còn chẳng gọi tên cô lấy một lần.
Chỉ là nghĩ kỹ một chút, đây cũng không phải chuyện xấu! Người đàn ông kia chẳng phải thứ tốt lành gì, dính vào chỉ tổ thêm phiền phức!
Vương Gia Vỹ dùng xong bữa sáng thì đến Vương thị. Nhiễm Liên và Nhiễm Khiết ở dưới bếp rửa bát, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476385/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.