Tô Thư Uyển lại một đêm thức trắng. Nằm thu người trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, nước mắt cô cứ thế giàn dụa, chảy xuống hai gò má trượt dài xuống hõm cổ, đến sáng hôm sau đã ướt đẫm cả một mảng gối.
Rời khỏi giường trong trạng thái mệt mỏi, Tô Thư Uyển đi thẳng vào trong phòng tắm. Cô mở vòi nước, dùng tay hấng nước lạnh tạt thẳng lên khuôn mặt kém sắc của mình.
“Thư Uyển, tối hôm qua cô khóc đấy à?”
Tô Thư Uyển bước ra khỏi phòng tắm, dù cho cô đã lấy khăn lau khô mặt nhưng vẫn bị Lâm Túc Kỳ nhận ra điểm bất thường. Cô khẽ cười, có chối cũng không được nên đành gật đầu cho xong chuyện.
“Có phải cô nhớ gia đình không?”
Lâm Túc Kỳ nhắc đến hai chữ gia đình, trái tim Tô Thư Uyển quặn thắt lại. Cô tự hỏi bản thân mình nên nhớ về ai đây? Nhớ về người cha ngoại tình từ năm cô một tuổi, hay người mẹ đã bỏ cô dứt áo ra đi không một lời từ biệt?
“Không nhớ! Nếu được thì cả đời này, tôi tình nguyện không gặp lại bọn họ nữa.”
Tô Thư Uyển nhàn nhạt đáp lời, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Sau thời gian ba năm được trả lại tự do, cô sẽ tìm đến một chân trời mới, tự mình làm lại cuộc đời.
Sáng nay như lời Vương Gia Vỹ đã hứa, cô sẽ đến trường đại học Bắc Đại làm thủ tục nhập học. Đến giờ dùng bữa, lúc Tô Thư Uyển đang đứng trong hàng với những người hầu khác thì hắn phẩy tay bảo cô đến gần mình.
“Ngồi xuống ăn sáng cùng tôi đi.”
Câu nói này dường như khiến tất cả những người có mặt ở đó phải há miệng kinh ngạc. Một người hầu có thể ngồi cùng bàn dùng bữa với chủ nhân của mình, đó là chuyện trước nay chưa từng có tiền lệ trong cái dinh thự nhà họ Vương này.
“Thiếu gia, một lát nữa tôi ăn sau cũng được.”
“Xem lời của tôi không ra gì sao?” Vương Gia Vỹ đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
Đánh mắt về phía quản gia Thẩm, hắn ra lệnh:
“Còn không mau lấy thêm một bộ bát đũa?”
Tô Thư Uyển nặng nề ngồi xuống bàn. Nhìn thức ăn ngon bày biện trước mắt, cô chẳng muốn động đũa chút nào. Vương Gia Vỹ làm như vậy là đang chĩa mũi giáo nhọn về phía Tô Thư Uyển, để cho người hầu trong cái nhà này có thêm lý do để ghét cô hơn sao?
Nhắc ai xa lạ, chỉ riêng hai chị em Nhiễm Liên, Nhiễm Khiết đã đủ khiến cô mệt mỏi lắm rồi!
“Ăn nhiều một chút, một lát nữa cô còn phải đến trường ghi danh nhập học. Thí sinh trúng tuyển rất đông, cô không ăn làm sao có sức đứng bên ngoài đợi?” Mặc kệ tất cả ánh mắt của mọi người, Vương Gia Vỹ gắp cho Tô Thư Uyển một viên há cảo lớn.
Nhiễm Khiết nghe thấy lời hắn nói, tròn mắt nhìn sang chị gái mình như không thể tin nổi. Cô ta tấm tức nói nhỏ với Nhiễm Liên điều gì đó, hiền bị Vương Gia Vỹ nghe được.
“Có chuyện gì?”
Nhiễm Liên nắm nhẹ bàn tay Nhiễm Khiết, nhắc nhở em gái mình giữ gìn ý tứ. Nhiễm Khiết cự lại, gương mặt nhăn nhó cùi gằm xuống.
“Không có gì đâu ạ.”
“Tôi bảo cô nói.” Hắn dừng đũa, thở mạnh thành tiếng.
Nhiễm Khiết do dự cắn môi, biết rõ Vương Gia Vỹ đang khó chịu nhưng vẫn lớn gan hỏi hắn:
“Thiếu gia, vừa nãy… anh nói sẽ cho Tô Thư Uyển đến trường làm thủ tục nhập học sao?”
“Phải! Có ý kiến gì hử?”
Dĩ nhiên Nhiễm Khiết cảm thấy rất bất bình. Tô Thư Uyển mới bước chân vào Vương gia được mấy ngày, vậy mà hết lần này đến lần khác nhận được đặc quyền từ Vương Gia Vỹ. Cô ta và chị gái mình làm việc ở đây đã bao nhiêu năm trời, vẫn không được hắn đối xử tốt như vậy.
“Như vậy có phải quá bất công cho những người hầu khác không? Nếu Tô Thư Uyển đi học, thì ai sẽ làm phần công việc của cô ta chứ.”
Không nói thì thôi, Vương Gia Vỹ đã hỏi đến, Nhiễm Khiết không giấu nổi sự ganh ghét của mình mà phân bua từng chút một. Mặc cho Nhiễm Liên đã kéo tay nhắc nhở mấy lần, cô ta vẫn không giữ im cái miệng.
“Có biết Tô Thư Uyển thi đậu vào trường gì không? Là đại học kinh tế Bắc Đại. Trong số các người có ai làm được như vậy không? Nếu có bản lĩnh, tôi sẵn sàng lo liệu học phí cho từng người.” Vương Gia Vỹ ném cho Nhiễm Khiết một ánh nhìn khinh bỉ.
Cô gái kia giấu nhẹm hai tay ra sau lưng, cuộn chặt thành nắm đấm. Cúi đầu không nói thêm câu nào, nhưng trong lòng Nhiễm Khiết lại đang rất thù ghét Tô Thư Uyển.
Vương Gia Vỹ nói như vậy, nhưng chắc gì hắn đã không để tình cảm riêng xen vào. Nhiễm Khiết mang thân phận người hầu, song đã cảm mến người đàn ông này từ lâu. Cô ta chỉ sợ hắn có hứng thú với Tô Thư Uyển, lâu dần sẽ thành thích. Nếu thật như thế, Nhiễm Khiết sẽ không còn cơ hội nữa.
“Tô Thư Uyển, mày cứ chờ đấy! Để tao xem mày đắc ý được bao lâu.” Nhiễm Khiết dấy lên suy nghĩ độc ác trong đầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]