Tô Thư Uyển lại một đêm thức trắng. Nằm thu người trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, nước mắt cô cứ thế giàn dụa, chảy xuống hai gò má trượt dài xuống hõm cổ, đến sáng hôm sau đã ướt đẫm cả một mảng gối.
Rời khỏi giường trong trạng thái mệt mỏi, Tô Thư Uyển đi thẳng vào trong phòng tắm. Cô mở vòi nước, dùng tay hấng nước lạnh tạt thẳng lên khuôn mặt kém sắc của mình.
“Thư Uyển, tối hôm qua cô khóc đấy à?”
Tô Thư Uyển bước ra khỏi phòng tắm, dù cho cô đã lấy khăn lau khô mặt nhưng vẫn bị Lâm Túc Kỳ nhận ra điểm bất thường. Cô khẽ cười, có chối cũng không được nên đành gật đầu cho xong chuyện.
“Có phải cô nhớ gia đình không?”
Lâm Túc Kỳ nhắc đến hai chữ gia đình, trái tim Tô Thư Uyển quặn thắt lại. Cô tự hỏi bản thân mình nên nhớ về ai đây? Nhớ về người cha ngoại tình từ năm cô một tuổi, hay người mẹ đã bỏ cô dứt áo ra đi không một lời từ biệt?
“Không nhớ! Nếu được thì cả đời này, tôi tình nguyện không gặp lại bọn họ nữa.”
Tô Thư Uyển nhàn nhạt đáp lời, rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Sau thời gian ba năm được trả lại tự do, cô sẽ tìm đến một chân trời mới, tự mình làm lại cuộc đời.
Sáng nay như lời Vương Gia Vỹ đã hứa, cô sẽ đến trường đại học Bắc Đại làm thủ tục nhập học. Đến giờ dùng bữa, lúc Tô Thư Uyển đang đứng trong hàng với những người hầu khác thì hắn phẩy tay bảo cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476366/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.