Tô Thư Uyển biết ngay mà! Một con người cuồng sắc như Vương Gia Vỹ, sao có thể bỏ qua cơ hội béo bở này.
Cô vội đẩy hắn ra, phải dùng hết sức lực mới di chuyển được thân hình đồ sộ kia tránh xa mình. Quả thật Vương Gia Vỹ rất được ông trời ưu ái, ban tặng cho một gương mặt tuấn tú mà có lẽ người đàn ông nào cũng muốn sở hữu được. Đáng tiếc cái biểu cảm nham nhở kia lại khiến hắn trông đểu cáng đến thập phần.
“Xin lỗi thiếu gia, yêu cầu này quá giới hạn, tôi không thể thực hiện được.”
“Đừng vội quyết định. Tôi cho cô thời gian nửa ngày, suy nghĩ cho kỹ rồi chiều nay hẵng trả lời tôi cũng chưa muộn.” Hắn nói xong thì nhún vai, lững thững đi vào trong nhà.
Vương Gia Vỹ dùng bữa xong liền đến công ty, người hầu tiếp tục dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng rồi mới ngồi ăn sáng. Tô Thư Uyển cầm chiếc bánh mì kẹp trứng trên tay, thờ thẫn chưa cắn được miếng nào.
Nhớ đến lời đề nghị của người đàn ông kia, Tô Thư Uyển thở dài thườn thượt. Cùng một lúc đem lòng tự trọng và tương lai của bản thân ra cân nhắc, cô phải làm sao đây?
“Thư Uyển, cô mau ăn đi. Một lát nữa còn phải làm việc.” Lâm Túc Kỳ kéo nhẹ tay áo cô, nói nhỏ.
Tô Thư Uyển khẽ gật đầu, tâm trạng càng trở nên trì trịch. Cô cắn một miếng bánh mì khô khan, cố gắng nhai rồi nuốt vào trong bụng.
“Đã là mấy giờ rồi còn ngồi đó ăn nữa?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476364/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.