Tô Thư Uyển mang theo chiếc bụng đói mèm, lê lết bước chân trở về phòng.
 
Từ chiều đến giờ cô chưa ăn gì, lại bị Vương Gia Vỹ ép uống rượu nên tiêu tốn rất nhiều năng lượng. Ngay lúc này đến sức để đứng vững cô cũng không có nữa.
 
Mới ở trong dinh thự nhà họ Vương nửa ngày, cô đã thấy ngột ngạt muốn trốn đi.
 
Chỉ là Tô Thư Uyển không cho phép mình giữ cái suy nghĩ đó trong đầu. Vì nếu cô rời khỏi đây, Tô gia chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Hơn nữa, Vương Gia Vỹ cũng sẽ không tha cho cô.
 
“Mệt quá đi mất!”
 
Cô ngồi trên giường, khẽ thở dài, đôi mắt ngập nước nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc đang treo trên tường. Lúc còn ở trong chính ngôi nhà thân yêu của mình, Tô Thư Uyển đã phải chịu tủi nhục và đầy đọa từ mẹ kế và em gái nhiều lắm rồi. Nhưng sao lần này, Vương Gia Vỹ lại mang đến cho cô sự sợ hãi khác biệt?
 
“Thư Uyển…”
 
Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Tô Thư Uyển chợt nghe thấy giọng nói của Lâm Túc Kỳ. Cô ấy đẩy nhẹ cánh cửa, cảnh giác nhìn ra bên ngoài một lần nữa rồi mới khép cửa, đi vào bên trong phòng.
 
“Cho cô này.”
 
“Thư Uyển, cảm ơn cô nhiều lắm!”
 
Lâm Túc Kỳ đưa cho Thư Uyển một ổ bánh mì ngọt, trong lòng vừa cảm kích vừa thấy áy náy với cô gái đang ngồi trên giường. Cô ấy nghĩ hôm nay cũng vì một phần Tô Thư Uyển che chở cho mình, nên mới bị Vương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-gai-cua-vuong-thieu-gia/3476354/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.