Hắn ôm thế này thì sao cô có thể ngủ được? Nhưng cũng không thể phản kháng khiến cho hắn không vui, nếu không thì cô lãnh đủ.
Lưu Ly cố nằm yên chờ thời cơ, đối diện chiếc giường to lớn là đồng hồ Tây Dương, cô cứ nhìn nó chăm chăm.
Một giờ, hai giờ,...
Cánh tay của người đàn ông đang ôm trên eo thon dần có dấu hiệu thả lỏng, cô bạo gan kiểm tra, nhích về phía trước một chút, hắn không có phản ứng.
Cô gái nhỏ thở phào, nhưng dù hắn đã thả lỏng thì cánh tay thô to đó vẫn ở trên người cô, nếu muốn rời khỏi phòng thì chuyện phải làm trước tiên chính là khiến cho bàn tay của hắn phải đặt ở nơi khác.
Lưu Ly nhẹ nhàng hết mức có thể nắm lấy cổ tay của hắn bằng cả hai tay, cố gắng nhấc nó lên. Điều đầu tiên mà cô cảm thấy đó chính là sự sợ hãi, tiếp theo chính là sức nặng từ một cánh tay của người đàn ông. Cứng như đá lại nặng trịch, cô đang nằm nghiên, chẳng hề có tư thế tốt để có thể nhấc nó lên dễ dàng.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng nhấc lên rồi đặt xuống giường. Cô mỏi nhừ cả hai vai, cổ tay thì chẳng còn chút cảm giác.
Lưu Ly liếm liếm đôi môi, hô hấp cũng trở nên trì trệ, chậm rãi ngồi dậy, mỗi động tác đều cố gắng làm thật nhẹ nhàng, chỉ sợ người đàn ông đang nằm phía sau lưng sẽ tỉnh giấc.
Trong căn phòng tối, cô gái nhỏ với cơ thể trần trụi trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966242/chuong-41.html