Người đàn ông đem chén súp chẳng còn gì bên trong ra ngoài cửa, đưa cho Hào Kiện rồi vào bên trong.
Cô gái nhỏ tuy vẫn còn cảnh giác với hắn nhưng thái độ đã dịu đi không ít, ngồi trên giường đắp chăn nhìn chẳng khác nào cục bông.
" Buồn ngủ không?".
Cô nhìn hắn chăm chăm, nghĩ ngợi rồi lắc đầu.
" Vẫn còn yếu, không thể ra ngoài được, tạm thời em chỉ có thể ở trong phòng".
"..........".
Lưu Ly đưa ánh mắt dò xét về phía hắn, ngươi đàn ông cũng chậm rãi nhìn cô:
" Muốn hỏi gì?".
".........".
Cô gái nhỏ nuốt ngụm nước bọt rồi chỉ tay vào hắn, sau đó rụt rè thu về.
Ba Lạc Bá Tư nhìn hành động đó của cô, trầm ngâm:
" Muốn hỏi ta là ai?".
Cô gật gật.
Hắn lại nghĩ ngợi, vài giây sau liền đáp:
" Ta là... chồng em".
Gương mặt của Lưu Ly thoáng chút ngạc nhiên, cô hoàn toàn không biết người trước mắt nói có phải sự thật hay không, bán tín ban nghi nhìn hắn chằm chằm.
Ba Lạc Bá Tư đưa đến một cốc nước ấm, giọng nói vô cùng dịu dàng:
" Uống đi".
Cô gái nhỏ uống xong, có chút mệt mỏi. Hắn đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cẩn thận.
Ngày tiếp theo khi Hải Quỳ đến khám, hoàn toàn cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước thái độ của hắn.
Muốn ân cần có ân cần, muốn chu đáo có chu đáo. Cơm được bưng lên phòng, hắn tận tay đút cho cô, thuốc đưa đến, Lưu Ly than
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966179/chuong-66.html