Lưu Ly tịnh dưỡng một thời gian, ngày mà vết thương của cô lành hẳn cũng là lúc Đế Quốc không còn bất cứ nô lệ nào.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, không khí trong lành, Ba Lạc Bá Tư đưa cô ra ngoài đi dạo, vườn hoa nay đã có thêm vài loại hoa mới, hương thơm dễ chịu, màu sắc rực rỡ.
Hắn hái một bông hoa hồng, đưa cho cô, Lưu Ly nhận lấy, có chút bẽn lẽn cúi đầu.
Đi dạo được một lúc thì Hào Kiện đi tới, giọng anh không nhanh không chậm mà nói:
" Công tước, đại sãnh có người đến tìm ạ".
Hắn dịu dàng nhìn cô gái rồi lên tiếng:
" Em lên phòng lấy giúp ta cái hộp đặt ở trên bàn ngay cửa sổ nhé!".
" Ừm" - Cô gái nhỏ chạy đi, lúc này nụ cười trên gương mặt của người đàn ông chẳng còn, hắn lạnh lẽo quét mắt về phía Hào Kiện rồi lười biếng mở miệng:
" Ai".
" Là... cha mẹ của những người bị ám sát vài tháng trước".
Ba Lạc Bá Tư cười mỉa:
" Sự việc xảy ra lâu rồi mà bây giờ vẫn còn hứng thú tìm ta?".
Người đàn ông vẫy vẫy tay:
" Bảo họ về đi, đến đây tìm ta có ích lợi gì, phí thời gian".
" Họ bảo nếu như không gặp được ngài thì sẽ ngồi lỳ ở đây".
" Ha" - Hắn cười, nét mặt đanh lại, ấn đường tối đen, nhìn vào có chút đáng sợ.
Nếu như đã không sợ chết thì để ta tiễn chúng xuống gặp con trai cho vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966147/chuong-80.html