Cô gái nhỏ nằm ở trên giường, chiếc cổ trắng noãn quấn băng gạc, người đàn ông ngồi ở bên cạnh chẳng chịu rời đi dù là nửa bước, hắn cứ ở đó, nắm lấy cổ tay cô rồi lẩm nhẩm:
" Xin lỗi".
Hải Quỳ bước ra bên ngoài, vì tinh thần của hắn thế kia cho nên cũng không dám nói thật về hiện trạng của cô. Hào Kiện nhìn nữ bác sĩ, dường như cô ấy cũng biết được lý do.
Hào Kiện kéo cô ấy vào một góc, thở dài:
" Thanh đoản kiếm anh tặng em sao lại ở trong tay Lưu Ly rồi?".
" Cô ấy nói sợ cho nên em đưa cho cô ấy tự vệ, không ngờ...".
" Haizzz... giờ đây công tước dường như không có tâm trạng truy cứu việc đó".
" Đây là lỗi của em...".
" Không, dao có thể cứu người cũng có thể giết người, tuỳ thuộc vào hoàn cảnh chúng ta sử dụng, cái gì cũng đều có hai mặt. Điều này không phải lỗi của em".
Hải Quỳ biết chứ, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ khó chịu, giá như lúc đó cô tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Lưu Ly thì có lẽ sẽ cứu vãng được tình hình, không đến mức phải...
Trong phòng ngủ rộng lớn tối tăm, người đàn ông ngồi đó, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, gục đầu lên.
Hắn không biết đã trôi qua bao nhiêu ngày rồi, chỉ biết rằng cô vẫn chưa tỉnh lại.
Gương mặt góc cạnh hệt như bức tượng điêu khắc nay còn đâu, chỉ thấy đôi mắt đờ đẫn, quầng thâm rõ ràng, cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966096/chuong-103.html