Từ lúc tỉnh lại, Lưu Ly chỉ nằm trên giường chẳng thiết ăn uống.
Hào Kiện và Hải Quỳ cùng với các nữ hầu thay nhau chăm sóc, còn người đàn ông chưa bao giờ xuất hiện.
Ngài công tước ở trong thư phòng, đứng nhìn ra ô cửa sổ, nữ bác sĩ đi vào trong, hắn vẫn như cũ chẳng hề xoay đầu nhìn, vậy nên chẳng nhìn thấy được biểu cảm.
" Công tước... vết thương không ảnh hưởng đến giọng nói, nhưng... có lẽ khi lành sẽ để lại sẹo".
"............".
Khi đó Lưu Ly quyết tâm muốn chết, nhưng thực may là cô đang trong lúc yếu ớt nên vết cắt không vào quá sâu.
" Ra ngoài đi, chăm sóc cô ấy cho tốt".
" Vâng... nhưng... cô ấy, dường như... đang định tuyệt thực".
Căn phòng yên ắng, người đàn ông cũng chẳng hề cư xử giống như bình thường mà chỉ nhỏ giọng:
" Ta biết rồi, ra ngoài đi".
__________
Cô gái nhỏ nằm ở trên giường, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trắng bệch.
Lúc cô hạ quyết tâm muốn chết, không phải vì muốn trả thù hắn, chỉ là cảm thấy chết đi là giải pháp tốt nhất để giải thoát cho bản thân.
Lúc Hải Quỳ định nói gì đó thì bị Hào Kiện nắm lấy cổ tay, cô ấy xoay đầu sang nhìn anh liền thấy được người đàn ông đang mở cửa đứng ở đó.
Hai người biết ý lui ra, trong phòng chỉ còn lại cô gái yếu ớt nằm trên giường cùng với người đàn ông đang đứng cách đó không xa.
Chẳng biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966095/chuong-104.html