Nhìn thấy con gái bảo bối đang bực dọc nói chuyện với cậu thiếu niên trẻ mà ngài công tước không vui ra mặt, vợ hắn đứng bên cạnh chỉ có thể nhỏ giọng an ủi:
" Đừng có quạu nữa".
Tinh Nhi nhìn Vũ Phong rồi giận dỗi lên tiếng:
" Sao lại bỏ đi, anh là hộ vệ thì phải bảo vệ cho em chứ?!".
" Việc này... có rất nhiều người giỏi giang bảo vệ tiểu thư tốt hơn tôi".
" Mặc kệ, anh phải làm!!!".
" Thật tình, nó giống ai mà lại bướng như thế cơ chứ?" - Ngài công tước lẩm nhẩm rồi tiến đến bên cạnh con gái nhỏ nhẹ mở lời:
" Nếu như cậu ta không đồng ý thì để cha tìm người khác giỏi hơn, bất quá cha xin nghỉ bảo vệ con cả ngày".
" Không muốn, con muốn Vũ Phong cơ!!!" - Tinh Nhi nắm lấy cánh tay của cậu thiếu niên, ánh mắt rưng rưng sắp khóc khiến cho người đàn ông nào đó đã rút thanh kiếm ra được hơn phân nửa, nghiến răng mà nhỏ giọng:
" Dám làm con gái của ta khóc, thằng nhóc này tới số rồi".
Vũ Phong vốn lạnh lùng cho nên đối với nước mắt cũng chẳng hề rung động, nhìn về phía Ba Lạc Bá Tư rồi nói:
" Là do sơ xuất của tôi nên mới khiến cho tiểu thư suýt phải gặp nguy hiểm, tôi đã xin nghỉ việc rồi".
Tinh Nhi dần buông tay, cô bé cúi mặt rồi thỏ thẻ:
" Tiểu Hắc bỏ đi, khó khăn lắm mới có người để tâm sự, ngay cả anh cũng ghét em...".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966010/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.