Vũ Phong mặc trên người bộ quần áo được chuẩn bị riêng, không còn là cậu thiếu niên vóc dáng nhỏ bé như những năm về trước, cậu của bây giờ cao lớn và vạm vỡ, gương mặt đẹp trai rắn rỏi mang theo chút lạnh lùng vì chẳng hề có lấy một nụ cười, dù đứng ở giữa đại điện được bệ hạ ban thưởng vàng bạc châu báu thì cậu vẫn chẳng hề biến sắc, chỉ khi người con gái ấy cùng với cha mẹ của mình đi vào thì ánh mắt cậu mới khẽ chấn động.
Vũ Phong không khống chế được hành động xoay đầu nhìn về phía cửa chính của đại điện, một thiếu nữ gương mặt xinh đẹp động lòng người, gương mặt ngọt ngào và thân hình đầy đặn khiến cho cậu nhìn mãi không thôi, lúc đó mọi sự chú ý đều đổ dồn lên người cô cho nên chẳng có ai phát hiện ra sự bất thường của cậu dù là những người đồng đội thân thiết.
Vũ Phong siết chặt tay, cúi đầu né tránh khi thiếu nữ liếc nhìn mình, trên gương mặt thanh thuần ấy mang theo chút kiêu căng, cô cùng với cha mẹk hành đại lễ với bệ hạ, sau đó thì bữa tiệc mừng chiến thắng của vị anh hùng mới lại bắt đầu.
Trái ngược với suy nghĩ của cha mẹ và ngay cả cậu, Tinh Nhi chỉ nhìn cậu đúng một lần duy nhất khi bước vào, từ lúc đó trở đi thì cô hoàn toàn không để tâm và chẳng hề chủ động đến bắt chuyện hay rối rít mè nheo như lúc xưa.
Phải rồi, Vũ Phong khi đó chua chát cười, mọi việc bây giờ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2966006/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.