Cô gái ngồi ở trên sofa phía xa xa, trong căn phòng đèn đã tắt chỉ có ánh trăng soi rọi khiến cho bóng dáng yêu kiều ấy có thêm vài phần mị hoặc, người đàn ông nằm trên giường hơi thở nặng nề, đầu óc choáng váng, lồng ngực nặng như bị tảng đá to lớn đè lên, cổ họng khô khốc và bỏng rát như đang bị thiêu cháy khiến cho cậu khó khăn lên tiếng:
" Tiểu... thư".
Ba Lạc Tinh Nhi lúc này đi tới, bàn tay nhỏ nhắn vén tấm màn lụa rồi bức đến bên cạnh nhìn chăm chăm vào người đang nằm trên giường.
Đôi mắt hơi đỏ của Vũ Phong nhìn thấy cô đang mặc một chiếc áo ngủ hai dây lấp ló đôi gò bồng, bên trong làn váy ấy ẩn hiện đôi chân dài miên man khiến cho cậu càng thêm khó chịu, cơ thể nóng rực, cậu muốn chạy đi nhưng hai tay đã bị xiền xích trói chặt.
Cô gái nhẹ nhàng ngồi bên cạnh đưa tay vuốt ve lấy gò má của cậu, giọng nói của cô tựa như mật ngọt, êm ái dễ chịu lại pha thêm chút mê hoặc và trách móc:
" Đã hứa sẽ giữ liên lạc nhưng cả một bức thư cũng không gửi, đúng là biết cách hành hạ người khác".
Vừa nói, ngón tay trỏ của cô lướt nhẹ xuống cằm rồi cái cổ trượt thêm xuống cơ ngực vạm vỡ có vài vết sẹo, cô không dừng lại mà tiếp tục lướt xuống cảm nhận rõ độ cứng rắn của khối cơ bụng cường tráng, lỗ rốn nhỏ rồi chỉ ngừng lại khi ngón tay cách vật đang khó chịu ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-hau-cam-cua-cong-tuoc/2965992/chuong-147.html