Chương trước
Chương sau
Tạ Oánh Thảo có chút thất thiểu bước vào văn phòng, tối qua cô ngủ không được ngon, nằm mơ cả một đêm. Cô mơ thấy lớp học và các bạn ở trường trung học. Mơ thấy thầy giáo đang giảng bài, có một đề bài rất khó, tất cả mọi người đều không làm được, thầy hỏi:

"Bạn nào có thể giải được?"

Tạ Oánh Thảo giơ tay, giải đề một cách lưu loát trên bảng đen, khi cô bước xuống các bạn cùng lớp đều nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, Nghiêm Từ Mộc ngồi cùng bàn với cô cũng thốt lên đầy ngưỡng mộ:

"Oánh Thảo, cậu thật mạnh mẽ!"

Tất nhiên, hahahahaha, cô bây giờ là một học bá*. Tạ Oánh Thảo cười đến tỉnh, sau khi tỉnh dậy tâm trạng của cô rất tệ. Cô đã mơ đi mơ lại giấc mơ này rất nhiều lần. Khi mới tốt nghiệp, hầu như ngày nào cô cũng mơ thấy nó, gần đây thì không có. Kết quả đêm qua cô lại bắt đầu mơ. Thủ phạm gây ra tất cả những thứ đều là tên đáng chết Nghiêm Từ Mộc kia!

*học bá: chỉ những học sinh giỏi có thành tích học tập tốt

Lúc này Nghiêm Từ Mộc đang ngồi đối diện bàn làm việc của cô với nụ cười trên môi: "Chào buổi sáng, sư phụ!"

"Chào buổi sáng..." Tạ Oánh Thảo cũng cười híp mắt chào hỏi.

Công ty quá lớn lại có nhiều phòng ban, bình thường có vài người mới đến hay một số nhân viên ra đi cô cũng không quá để ý. Trong buổi giới thiệu người mới ngày hôm qua, Tạ Oánh Thảo ngồi ở hàng ghế đầu trợn mắt há hốc mồm nghe Nghiêm Từ Mộc giới thiệu xong, không đợi cô phản ứng hắn đã bước đến trước mặt cô, mĩm cười nói:

"Tạ Oánh Thảo, không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây."

Ba năm học trung học, Tạ Oánh Thảo và Nghiêm Từ Mộc ngồi cùng bàn ba năm. Khác với Tạ Oánh Thảo đậu vào trường cấp 3 bằng điểm xét tuyển, năm đó thành tích của Nghiêm Từ Mộc đứng nhất toàn thành phố được tuyển thẳng vào trường cấp 3 trọng điểm, sau khi tốt nghiệp anh thi vào đại học T, vừa trở về sau hai năm xuất ngoại đào tạo chuyên sâu. Còn Tạ Oánh Thảo thì thi trượt đại học và chỉ được nhận vào một trường đại học hạng 2. Sau khi tốt nghiệp, cô thay đổi một vài công việc, và cuối cùng vẫn ở lại công ty X này. Sau hai năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng cô đã trở thành trợ lý giám đốc bộ phận từ một nhân viên nhỏ dưới tầng chót.

Thiếu niên học bá Nghiêm Từ Mộc rất kiêu ngạo, Tạ Oánh Thảo cảm thấy bản thân luôn bị khinh bỉ và áp bức suốt ba năm cấp 3. Bây giờ gặp lại Nghiêm Từ Mộc, cô có một chút khó chịu. Hiện tại Nghiêm Từ Mộc đang làm cùng bộ phận với cô, hơn nữa chủ quản* đặc biệt giao nhiệm vụ đưa Nghiêm Từ Mộc đi làm quen với công việc trong công ty cho Tạ Oánh Thảo.

*chủ quản: người quản lý trong công ty

Công ty X là một công ty lớn với số lượng nhân sự lớn, tuy nhân viên mới được đào tạo thường xuyên nhưng vẫn có một luật bất thành văn là nhân viên cũ nên đưa nhân viên mới đi làm quen với công việc và quy trình làm việc của công ty, để người mới hòa nhập vào công ty nhanh hơn. Những người mới đến nên gọi nhân viên cũ là sư phụ, không phân biệt tuổi tác. Bây giờ, Oánh Thảo trở thành sư phụ của Nghiêm Từ Mộc.

Tạ Oánh Thảo mang một số tài liệu về các hạng mục của công ty ra giới thiệu đại khái cho Nghiêm Từ Mộc, trong nháy mắt cô phát hiện không thấy điện thoại của mình đâu nên bắt đầu nhìn đông nhìn tây để tìm kiếm. Nghiêm Từ Mộc cười nhẹ, thấp giọng nói:

"Tạ Oánh Thảo, cậu vẫn mơ mơ màng màng như thế."

Một câu nói chọc đến chỗ đau của Tạ Oánh Thảo, cô xấu hổ cười cười.

Nghiêm Từ Mộc lấy di động trong túi của anh ra:

"Số của cậu là bao nhiêu, tớ gọi qua."

Tạ Oánh Thảo đọc số điện thoại di động của cô, Nghiêm Từ Mộc nhập số rồi bấm gọi, ngay sau đó chuông điện thoại vang lên, Tạ Oánh Thảo luống cuống tay chân lôi điện thoại di động từ phía dưới một đống tài liệu ra.

Nghiêm Từ Mộc cười khúc khích: "Mất điện thoại thì vẫn có thể tìm được. Nhỡ mất thứ khác thì làm sao. Tạ Oánh Thảo, bây giờ cậu có còn quăng xe không?"

Ba năm học trung học, Tạ Oánh Thảo bị mất sáu chiếc xe đạp và hơn mười chìa khóa xe. Trước khi những chuyện rắc rối đó lộ ra, khuôn mặt của Tạ Oánh Thảo đỏ bừng nói:

"Bây giờ tôi sử dụng xe buýt."

Công bằng mà nói, xe đạp bị mất có thể trách cô sao? Cô đã để xe đạp trong khuôn viên trường mà vẫn bị mất. Trong vòng một tháng, cô làm mất hai chiếc xe đạp và một lần suýt bị ba cô mắng.

Buổi tối sau khi đi làm về, Tạ Oánh Thảo nằm trên giường lấy điện thoại ra nhắn tin WeChat*.

*phiên bản quốc tế của ứng dụng weixin - một ứng dụng nhắn tin, truyền thông xã hội và thanh toán di động đa năng của TQ.

Oánh Thảo: Đầu heo, cậu biết gì không, bây giờ tớ và Nghiêm Từ Mộc là đồng nghiệp!

Quân ngu ngốc: Ai cơ? Chính là cái tên thối Nghiêm Từ Mộc ngồi cùng bàn với cậu?

Oánh Thảo: Đúng là hắn, khi tớ nhìn thấy hắn đúng là không thể tin vào mắt mình.

Quân ngu ngốc: Được rồi, ấn tượng của tớ về hắn không tốt lắm. Rất kiêu ngạo.

Oánh Thảo: Đúng vậy, nhưng mà hắn bây giờ giống như không còn kiêu ngạo như vậy nữa.

Quân ngu ngốc: Điều đó không phải rất tốt sao? Đều trưởng thành hết rồi. Tớ chỉ nhớ hình như hắn có mặt trong lớp nhưng hầu như chưa bao giờ nói chuyện. Nghiêm túc mà nói, tớ gần như không thể nhớ nổi người bạn học cũ không thích nói chuyện này.

Phải không? Tạ Oánh Thảo cũng có chút không nhớ nổi. Nhìn qua nhóm chat của các bạn cùng lớp, quả nhiên nhìn thấy một thành viên có ID tên là Nghiêm Từ Mộc, ảnh đại diện giống như màn hình máy tính, bầu trời xanh, mây trắng và cỏ, phong cảnh không có gì đặc biệt. Cô nhấp vào xem trang cá nhân của anh, đúng là tài khoản này thực sự là bạn WeChat của cô, nhưng không có gì cả, ngay cả vòng bạn bè cũng không có, hèn gì một chút ấn tượng cũng không có.

Thêm khi nào vậy....Tạ Oánh Thảo vắt hết óc cũng nghĩ không ra, đầu óc người ta gặp qua là không quên được, đầu óc của cô nhìn qua liền quên.

Suy nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được, cô cũng lười suy nghĩ. Dù sao, mấy năm nay khi bắt đầu sử dụng Wechat, mất liên lạc với không ít bạn học, cô cũng đã thêm rất nhiều tài khoản công việc và những người không liên quan, thông tin trong điện thoại rất lộn xộn, cũng nên dọn dẹp.

Sau khi trò chuyện với Tống Quân thêm vài câu, cô ném điện thoại sang một bên để đi giặt quần áo, giặt được một nửa thì chuông điện thoại reng, cô nhìn thì thấy số lạ, nghi ngờ là một trò lừa đảo hay tiếp thị gì đó, không muốn trả lời nhưng bên kia vẫn không bỏ cuộc. Cuối cùng cô không thể không cầm lên, chuẩn bị một đống lời từ chối.

"Tạ Oánh Thảo?" Giọng nam ôn hòa pha chút bỡn cợt vang lên bên kia đầu dây điện thoại. "Tại sao bây giờ mới tiếp điện thoại? Tớ còn nghĩ rằng di động của cậu lại mất."

"... Nghiêm Từ Mộc?" Quá mức đột ngột, đầu óc Tạ Oánh Thảo không theo kịp.

"Tại sao cậu lại có số điện thoại của tôi?"

"Ban ngày không phải mới giúp cậu tìm điện thoại sao."

"À đúng, tớ nhớ ra rồi." Tạ Oánh Thảo nhớ hình như có chuyện như vậy. "Có việc gì sao?"

"Tớ nhớ đến một số chuyện muốn hỏi cậu một chút, nói qua điện thoại không tiện, có thể ra ngoài nói không?"

"Ừm..." Tạ Oánh Thảo liếc nhìn đồng hồ, 7 giờ tối, ba cô đang nấu cơm trong bếp. "Có thể chờ tớ ăn cơm xong không?" Cô nhớ nhà Nghiêm Từ Mộc cách đây cũng không xa.

"Tớ đã đi ra ngoài." Nghiêm Từ Mộc cũng không cho cô cơ hội lựa chọn. "Vừa gặp lại bạn học cũ, cùng nhau ăn bữa cơm đi."

Tạ Oánh Thảo suy nghĩ hồi lâu, hình như không có lý do gì để từ chối, cô đành chạy vào bếp nói với ba: "Ba, bạn học cũ của con rủ ra ngoài ăn cơm."

Ba Tạ đang đeo tạp dề và cằm sạn trong phòng bếp ló đầu ra: "Nam hay nữ?"

"Là nam." Tạ Oánh Thảo cúi đầu mang giày.

Hai mắt ba Tạ sáng lên, trên mặt hiện ra nụ cười có chút ái muội: "Đi đi, xem thử bạn học của con có đối tượng thích hợp để giới thiệu cho con không." Ba là người từng trải, đầu năm nay còn bạn học cũ cái gì, ông hiểu.

"Ba~~~" Tạ Oánh Thảo oán trách một tiếng, cầm túi đi ra cửa.

Cô năm nay cũng không còn trẻ, một số bạn cùng lớp còn độc thân, một số đã lập gia đình và sinh con, Tống Quân tuy chưa kết hôn nhưng cũng đã có bạn trai quen nhau đã vài năm, chuyện cưới xin chỉ còn là vấn đề thời gian. Bình thường nhìn bạn bè trong vòng bạn tốt khoe ân ái hay ảnh con nhỏ, cô cũng có chút ghen tị.

Tạ Oánh Thảo bắt taxi đến nhà hàng ăn tối Nghiêm Từ Mộc đã chọn. Lâu lâu có những buổi tụ tập trong nhóm bạn học thì thỉnh thoảng cô cũng đến đó, nhưng những cuộc tụ tập riêng lẻ như vậy thì không nhiều. Cô vừa xuống xe taxi đã nhận được cuộc gọi từ Nghiêm Từ Mộc.

"Tớ thấy cậu xuống xe, chờ một chút tớ ra đón."

Trong nhà hàng Tây, mở nhạc nhẹ, không gian yên tĩnh và trang nhã, nhưng bầu không khí này khiến Tạ Oánh Thảo không có cảm giác bạn cùng lớp tụ tập, giống như... một buổi hẹn hò. Cô sửng sốt trước suy nghĩ của mình.

Nghiêm Từ Mộc đón Tạ Oánh Thảo bước vào chỗ ngồi đã đặt trước, người phục vụ đến gọi món, trong lúc hai người chờ đồ ăn lên, Tạ Oánh Thảo có chút không kiềm chế được phải tìm chủ đề để nói: "Cậu muốn hỏi vấn đề gì?"

Nghiêm Từ Mộc cười cười: "Thật ra cũng không có gì, chỉ muốn hỏi tình hình gần đây của cậu như thế nào."

Tạ Oánh Thảo sững người một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vẫn như trước." Nói xong, cô không biết nói gì nữa.

Người phục vụ mang đồ ăn lên, nhân tiện để hóa đơn trên bàn, ăn xong có thể trực tiếp đi tính tiền. Tạ Oánh Thảo liếc nhìn xung quanh, nhìn các con số trên đó âm thầm cộng trừ. Nghiêm Từ Mộc chú ý đến hành động của cô, chậm rãi ăn một chút đồ ăn. "Tạ Oánh Thảo, cậu vẫn giỏi toán chứ?"

Tạ Oánh Thảo nghẹn một họng máu nửa ngày mới kiềm được không phun ra.

Cô là thành phần được ưu ái hơn nữa không phải là ưu ái bình thường. Tình huống trong ban của cô có chút đặc biệt, thuộc về loại đứng nhất trong các môn khoa học xã hội, vĩnh viễn thất bại với toán lý hóa. Trường trung học thật ra xếp chỗ ngồi dựa trên điểm số, mỗi khi tổng điểm môn toán, lý, hóa của cô bị tuột xuống nhưng môn khoa học xã hội sẽ luôn là học sinh xuất sắc nhất. Cô giáo chủ nhiệm phụ trách môn ngữ văn không ngần ngại ném cô lại hoặc xếp cô ngồi lên trước, cùng bàn với Nghiêm Từ Mộc.

Tổng điểm của Nghiêm Từ Mộc luôn đứng đầu nhưng điểm môn khoa học xã hội chỉ có thể xếp thứ hai. Tuy nhiên trong kì thi, ai lại nhìn vào điểm từng môn của bạn, tổng điểm của Tạ Oánh Thảo đã xếp ngoài hạng 30.

Một bữa ăn có chút vô vị, bởi vì hai người không có nhiều chuyện để nói, mặc dù đã ngồi chung bàn ba năm nhưng quan hệ của hai người không tốt lắm. Trong lớp Nghiêm Từ Mặc rất ít nói, phần lớp thời gian dùng để giải bài tập, về đến nhà còn thức khuya học bài, được cô giáo kể như một tấm gương trong lớp. Tạ Oánh Thảo không bao giờ thức khuya, 11 giờ đêm là buồn ngủ.

Bởi vì không thích toán lý hóa nên trong tiết toán Tạ Oánh Thảo ngủ gà ngủ gật, tiết lý xem tiểu thuyết, tiết hóa luyện chữ vẽ tranh. Khi cô đang ngủ gật, Nghiêm Từ Mộc đột nhiên đụng vào cô, khiến cô toát mồ hôi lạnh, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt khinh thường của anh. Khi cô đang đọc tiểu thuyết, mặc dù Nghiêm Từ Mộc không lấy đưa cho giáo viên nhưng anh thật sự đã méc giáo viên, sau khi tan học, giáo viên đã gọi cô lên phê bình và tịch thu cuốn tiểu thuyết. Khi cô đang luyện chữ vẽ tranh Nghiêm Từ Mộc lại ném bài tập cho cô làm.

Nghiêm Từ Mộc là đại diện của các môn toán lý hóa, trong ba năm đó Tạ Oánh Thảo không có nhiều tình cảm với Nghiêm Từ Mộc, cô luôn cảm thấy anh khinh thường cô, để rồi sau khi ra trường vài năm, cô mơ ước thay đổi bản thân trở thành học bá, bình tĩnh đón nhận đôi mắt nhỏ sùng bái của Nghiêm Từ Mộc, nghĩ đến thật sảng khoái.

Nhưng mà bà nội nó cũng chỉ có thể nằm mơ!

19.12.2020 - 2502 từ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.