Cô ngồi cảnh giác trên ghế, vừa mong cậu bước lại bên mình lại vừa mong cậu rời đi.
Bầu không khí tĩnh lặng, dịu dàng. Căn phòng không có máy lạnh, cửa sổ đang mở, cây in bóng đổ rạp vào nhà, tiếng ve rả rích, chuồn chuồn giang cánh bay, có lẽ trời sắp mưa thật. Cành đa đung đưa nhưng lại chẳng thấy gió lọt vào phòng. Trong phòng không nóng lắm, chiếc quạt máy treo trên trần nhà còn đang xoay tít, gió thổi từ đó mà ra. Tóc cô khẽ lay động, góc váy cũng nhẹ nhàng bay lên.
Những món đồ chơi cô tặng cậu được cất hết trong căn phòng này. Cậu bỏ hết mấy hạt đậu phộng gỗ vào đĩa, đặt trên bàn đọc sách, dưới còn có một đài sen xanh biếc, cô tròn xoe mắt nhìn, đó là đài sen thật. Rồi còn có cả một chiếc lược sừng được bỏ trong ống đựng bút tử đàn bên cạnh. Cảnh Ninh không nhớ mình từng tặng cậu chiếc lược này, nhưng vừa nhìn cô đã biết đây đúng là món đồ mình mua ở khu chợ ngoài Tuân Lễ Môn, cô mua liền một lúc ba cái rồi bán với giá cao cho ba cô bạn học. Ngẫm nghĩ kỹ lại, đúng là cô không tặng cậu thật! Vậy là Cảnh Ninh chỉ chiếc lược, hỏi: “Cậu tìm đâu ra cái lược đó vậy?”
Cậu còn đang tìm album ảnh trong kệ tủ dưới bàn đọc sách, chẳng buồn ngẩng đầu lên: “Không nói cho cậu biết.” Rồi cậu lại ôm một cuốn album ảnh rất dày ra, ngồi xuống cạnh cô.
Cô cố tình nhích sang bên cạnh nhường chỗ cho cậu, định giữ khoảng cách với cậu.
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/502796/quyen-1-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.