Chẳng biết trời đã sáng từ bao giờ. Cảnh Ninh rửa mặt xuống nhà, phát hiện mọi người đều nhìn mình bằng ánh mắt quái lạ.
Trình Viễn buông ly cà phê, lườm cô một cái sắc lẹm, rồi lại quay sang lườm cả Phương Kỳ Kỳ.
Phương Kỳ Kỳ nói: “Cậu lườm tớ làm gì? Có phải tớ đắc tội cậu đâu.”
Trình Viễn nói: “Cậu, cả cậu nữa.” Cô nàng chỉ Cảnh Ninh, “các cậu phải đền tớ hai cái váy!”
Trình Viễn chỉ mang vỏn vẹn hai bộ đồ. Bộ thứ nhất bị Kỳ Kỳ dây bẩn trên xe. Đến nhà họ Triệu, đổi bộ mới rồi Cảnh Ninh còn vần vò bẩn hơn, làm Trình Viễn không sao mặc nổi. Giờ cô ấy đang mặc chiếc váy dơ trên xe.
Cảnh Ninh uể oải nói: “Tớ làm bẩn váy cậu bao giờ?”
Trình Viễn nhấp một ngụm cà phê, lắc đầu nói: “Con nhóc này chưa tỉnh rượu rồi.”
Kỳ Kỳ hắng giọng: “Chân gà, chân gà ngũ vị hương.”
Cảnh Ninh càng không hiểu: “Chân gà là sao?”
Đức Anh đưa Cảnh Ninh một cốc nước mát: “Các cô ấy trêu cậu đấy. Nào, cậu mau uống nước rồi ăn chút gì đi. Hôm nay có món chân gà ngũ vị hương cậu thích đấy, chân gà rút hết móng rồi, sạch lắm.”
Cảnh Ninh cau mày, ngoảnh mặt đi: “Không muốn ăn.”
Đức Anh thoáng biến sắc: “Vậy cậu ăn cháo trắng đi.”
Cảnh Ninh chỉ đành ngồi xuống, nhận lấy bát cháo Đức Anh đưa rồi hỏi: “Gã Mạnh Tử Chiêu đâu?”
Có tiếng động vọng lại từ phòng kế bên, nghe như tiếng mâm sắt đang va phải thứ gì đó. Kỳ Kỳ bèn trỏ vào trong.
Cảnh Ninh đặt bát cháo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/502795/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.