Thứ mùi tanh mốc meo lởn vởn trong căn phòng tối tăm chật hẹp, hàng song sắt đen của ô cửa sổ bị gặm nhấm suốt bao năm bởi mưa dầm và gió sương, đã két thành những đốm gỉ loang lổ trên lan can, gió rít, những mảnh vụn bị thổi bay, rơi xuống, chất chồng trên bệ cửa sổ nhỏ xíu bẩn thỉu, phủ một màu xám tro. Đây là một căn phòng tối hướng Nam, hơi lạnh ẩm ướt dễ thấm vào xương cốt, Hà Sĩ Văn kéo chặt cổ áo, dựa lưng vào chiếc ghế lạnh lẽo cứng đơ, ông ta miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn trần nhà giăng đầy mạng nhện, gò má vốn gầy nhom giờ lại hơi sưng, đôi mắt như một con thú lẩn mình trong hang động tối om, lộ vẻ phấn khích chẳng mấy phù hợp với khí sắc mệt mỏi.
Ông ta biết rõ thứ gì đang chờ đợi mình, ông ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. Từ rất lâu trước đây Hà Sĩ Văn đã biết trước sẽ có ngày này, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ông ta cởi đồng hồ, dây đeo bạc phát ra tiếng vang khe khẽ, ngón tay lạnh băng khẽ nhấn xuống, nắp đồng hồ bật mở. Ông ta lại dùng ngón tay khẽ gẩy phần khe bên viền mép đồng hồ. Đồng hồ có hai lớp, phần lõm vào bên trong là một tấm ảnh.
Ông ta ngơ ngác nhìn thiếu nữ lộng lẫy trong ảnh, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô, nhìn tóc mai đen óng, con ngươi trong veo không vương bụi trần, và cả nụ cười bên khóe môi cô.
Dòng suy nghĩ của ông ta bay bổng, như mây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/502774/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.