Vân Thăng đưa cho Cảnh Sâm một cuốn sổ: “Cậu cả, ông chủ dặn tôi đưa cậu thứ này.”
Cảnh Sâm khẽ lướt ngón tay trên lớp bìa da: “Ông ấy còn nói gì nữa?”
“Ông chủ chỉ bảo tốt nhất xem xong thì cậu hãy thuộc lòng tập tài liệu này, khoảng vài hôm nữa cậu sẽ gặp những người được nhắc tới bên trong.”
“Chắc cha sợ tôi mất bình tĩnh.”
“Trừ Tạ Tề Phàm ra, ba người còn lại đều đã tới Hán Khẩu rồi. Thiệu Từ Ân là người Quảng Đông, chuyên mua bán đường, trước đây ông ấy và ông chủ nhà chúng ta đều là mại bản cho công ty Thái Cổ, giờ người này đã về cùng một phe với ông Vân. Thiệu Từ Ân thuộc hàng thông minh xuất chúng, nhưng vì vậy cũng là kẻ không đáng tin cậy nhất. Hứa Tĩnh Chi, người Tứ Xuyên, cũng là một lão cáo già, chuyên buôn dầu trẩu, ít khi chủ động tấn công, giỏi chờ đợi quan sát tình hình. Mẫn Bách Xuyên là người Thiểm Tây, hệt như một con lạc đà, không quan tâm đến cái lợi trước mắt, chỉ cần cho Mẫn Bách Xuyên món lợi ông ta muốn, ông ta có thể nhận bất cứ ai làm chủ. Còn Tạ Tề Phàm… cứ điểm của ông ta không phải ven bờ Trường Giang, mà là ở cửa sông Châu Giang, ông ta là kiểu người thủ cựu, thường không can thiệp nhiều vào chuyện làm ăn, ngày kia sẽ có mặt ở Hán Khẩu.”
Đôi mắt trong vắt của Cảnh Sâm hướng thẳng về phía gương mặt tên người làm đang đĩnh đạc cất lời, anh tựa cười tựa không, nói: “Anh Vân, anh có biết giờ trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-giot-mua-xuan-sa-vao-long-song/502773/quyen-1-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.